Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 118: Không thú nhân nào vô dụng
Chương 118: Không thú nhân
nào vô dụng
Thú nhân lạc loài nhìn cô không chớp mắt, tài năng này của hắn không đáng gì vì không thể tạo ra đồ ăn, hắn chỉ làm khi rảnh rỗi, vốn chẳng ai khen tặng, còn chê hắn phí thời gian, nào ngờ hôm nay lại có giống cái thích đến vậy.
Thú nhân có cảm giác tài năng của mình được công nhận, hắn vui vẻ nói: "Nếu cô thấy được, có thể nói ra yêu cầu của mình, tôi sẽ cố gắng hoàn thành."
Nhìn tác phẩm con thỏ tai dài làm bằng gốm trên tay, Thái Linh rất ưng, cô lấy ra bức vẽ Tà thân núi, đưa cho hắn, nói: "Đây là bức họa của Tà thần núi, cậu giúp tôi đắp một bức tượng thật lớn, nó chính là thứ sẽ trấn ải cho tộc chúng ta, bảo vệ và chúc phúc để không một thế lực nào dám khinh nhờn tộc ta về sau." Cô vừa nói xong tất cả các thú nhân kể cả Bà Bà trước đó chưa được nhìn hình vẽ cũng chạy qua nhìn thử.
eb o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á rẻ
Khi nhìn thấy hình ảnh trên giấy, toàn bộ thú nhân đều bất giác chùng gối muốn quỳ xuống. Đây là Tà thần của họ sao, lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy hình ảnh của một vị thân, điều này mang ý nghĩa gì? Nó chứng tỏ thú nhân Tà thần bọn họ được chúc phúc.
Thú nhân lạc loài nhận nhiệm vụ tay run run nói: "Cô muốn tôi đắp hình ngài ấy sao?"
Thái Linh gật đầu: "Đúng vậy, đây là hình ảnh của Tà thân, cho nên cậu phải làm thật cẩn thận."
Thú nhân càng lo hơn, vội vàng từ chối: "Tôi không thể, một thú nhân lạc loài không hóa hình được như tôi sao có thể nhận công việc thiêng liêng cao quý thế này, nó nên dành cho những thú nhân có thể hoán hình thì hơi." Thái Linh không vui khi thấy hắn tự hạ thấp mình như vậy, bèn hỏi: "Cậu tên gì?
Thú nhân ngại ngùng trả lời: "Tôi không được đặt tên từ nhỏ, vì sau khi sinh tôi cha mẹ đều qua đời, sau này lớn lên mọi người ai cũng gọi tôi là Nước, vì tôi được sinh ra bên cạnh một hồ nước, nên cô có thể gọi tôi như vậy."
Thái Linh nhíu mày, một thú nhân lớn lên như thế tự tỉ là phải.'Cha mẹ cậu tên gì?"
Hắn đáp: "Nghe người lớn nói, cha tôi là Khung, mẹ là Hồng."
Thái Linh mỉm cười, vỗ vai hắn: "Nếu không chê thì từ nay hãy gọi mình là Khung Hồng Dương đi. Khung là tên của cha cậu, lấy đó làm họ cho cậu sau này chỉ cân là con cái có dòng máu với cậu có thể lấy họ Khung này, còn Hồng là tên của mẹ cậu, nó là tên đệm, cậu cũng có thể lấy nó đặt tên cho con cái mình, riêng Dương, đó là màu sắc, màu này có liên quan đến màu của nước, đây là tên chính của cậu."
Thú nhân đứng ngây ra nhìn cô, hắn run run lẩm nhẩm cái tên mình vừa được đặt cho: Khung Hồng Dương, đôi mắt hắn đỏ ửng, hai hàng nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
Thái Linh hốt hoảng vội hỏi hắn: "Cậu không muốn à, nếu không muốn thì cứ gọi tên cũ đi.'
Khung Hồng Dương lắc đầu: "Không phải, chỉ là tên quá đẹp, một thú nhân bất thường như tôi xứng được nhận cái tên đó ư?"
Thái Linh trừng mắt quát: "Cậu ăn nói kiểu gì thế hả, như thế nào được cho là không xứng. Trên thế giới này không có ai có thể quyết định cậu xứng được nhận cái gì hay không, ngoại trừ chính bản thân cậu."
Thái Linh nhìn các thú nhân lạc loài quyết định phải thông não họ: "Các thú nhân tộc Tà thân nghe cho rõ, mỗi thú nhân được sinh ra trên đời này, dưới hình dáng nào cũng là một ân huệ. Mỗi người đều có trách nhiệm và tài năng để cống hiến làm đẹp thêm cho cuộc đời này, không một ai được khinh thường ai.'
Cô chỉ vào Khung Hồng Dương: "Giống như Khung Hồng Dương, tuy không thể hóa hình nhưng lại có tài năng đắp nặn tượng, sau này công việc đắp nặn trong tộc sẽ do cậu ấy quản lý, đây là một trách nhiệm rất nặng nề, đồng thời cũng là một công việc quan trọng. Cho nên các thú nhân không được tự coi rẻ bản thân mình, phấn chấn tự tin lên, tôi tin mỗi người có mặt ở đây hôm nay đều là những thứ nhân có tài năng, và có giá trị riêng.'
Khung Hồng Dương nghe vậy, nước mắt càng chảy dữ hơn, còn các thú nhân lạc loài từng tự xem nhẹ mình thì như thể được gợi mở một thế giới mới, mở lớn mắt nhìn Thái Linh.
Chưa một ai nói với họ rằng họ có tài năng, họ được sinh ra là một ân huệ. Các giống cái nhịn không được khóc nấc lên, tiếng khóc này không phải là đau mà là tiếng khóc của niêm vui, niềm vui được khen, được công nhận.
"Cảm ơn!"
Các thú nhân lạc loài dồn dập nói, họ ôm lấy nhau, vừa khóc vừa nói cảm ơn liên tục.
Thái Linh đứng lặng nhìn hình ảnh xúc động trước mặt, cô không ngờ chỉ nói mấy lời lại có thể khiến bao nhiêu thú nhân rơi lệ, những thú nhân này khao khát một sự công nhận đến thế nào, họ chỉ cần một lời khen liên khóc lên đây vui sướng, liên dùng cả trái tim mà cảm ơn.
Các thú nhân Lang Điểu, Phí của Mã Điểu đứng ngây ra nhìn các thú nhân lạc loài, những lời Thái Linh vừa nói liên tục vang lên trong đầu họ, tượng Tà thần, tên và họ, còn cả trách nhiệm của mỗi thú nhân, cả tài năng nữa, đó là gì vậy? Tại sao lại cao siêu như thế? Trong phút chốc họ bỗng cảm thấy những thú nhân từng không hóa thành hình thú được bị họ xem nhẹ, bỗng trở nên to lớn và ngang hàng với họ.
Đứng cách đó không xa, Vương nghe được những lời này.
Khi nhìn thấy có thú nhân lạc loài trong bộ lạc Tà thần, hắn khó hiểu vì sao Tà thần tiếp nhận những thú nhân yếu kém là chủng lạc loài ở nơi này, hôm nay những lời Thái Linh nói khiến Vương phải nghĩ lại.
Thú nhân lạc loài cũng là ân huệ của thân, mỗi người sinh ra trên thế giới này đều có nhiệm vụ của riêng mình, đều có trách nhiệm cống hiến cho thế giới này. Hắn và bạn đời cũng thế ư, vậy nhiệm vụ của họ là gì, làm thế nào để cống hiến đây? Vương rất muốn bước tới đó, hòa nhập vào không khí đặc biệt kia, đi tìm trách nhiệm và sống một cuộc đời cống hiến.
Khúc Hồng Dương sau khi khóc xong, liền nắm chặt bức tranh, thay vì trả lại hắn lớn giọng hô: "Tôi Khúc Hồng Dương sẽ nhận nhiệm vụ này, nhất định sẽ tạo ra bức tượng Tà thần núi đẹp nhật, lớn nhất và uy nghi nhất!"
Thái Linh thích thái độ này, cô vỗ vai hắn: "Tốt lắm chàng trai, vậy từ giờ cậu đảm nhiệm công việc tạo tượng và các vật dụng cho bộ lạc nhé.”
Khúc Hồng Dương ngẩn cao đầu gật đầu: "Có bức tượng nào xin hãy giao cho tôi."
Thái Linh cười nói: "Không chỉ là tượng đâu, sau này cậu sẽ rất bận đấy."
Khúc Hồng Dương hơi bất ngờ, hắn không hiểu ngoài nặn hình các con vật và tượng thần ra thì sau này hắn sẽ làm gì nữa, nhưng hắn tin Thái Linh, chỉ cần là thứ cô đưa hắn đều sẽ làm.
Vì vậy gật đầu hứa chắc nịch: "Xin cô yên tâm, tôi sẽ không làm cô thất vọng."
Các thú nhân phía sau Khúc Hồng Dương chen lên, đến trước mặt Thái Linh ánh mắt trông mong nhìn cô.
Tảo nhịn không được hỏi: "Cô có nhiệm vụ nào giao cho tôi không?”
Thái Linh bèn hỏi: “Anh có khả năng gì?"
Tảo ngẫm nghĩ chốc lát, rồi gãi đầu nói: "Tôi không biết làm tượng, săn thú cũng chỉ là những con môi nhỏ thôi."
Thái Linh lắc đầu: "Không phải những thứ đó, ý tôi là anh có biết làm một món đồ nào đó hay không?"
Tảo ngại ngùng lấy ra một tấm gỗ nhỏ, trên đó có khắc hình một con chim rất đẹp: "Cái này do tôi tự làm, có dùng được không?” Thái Linh cầm lấy bức họa khắc trên gỗ, mắt sáng bừng khen ngợi: “Anh giỏi quá, sau này khi chúng ta làm đồ dùng trong nhà anh sẽ làm thợ điêu khắc đồ nhé."
Một thú nhân khác cũng chen lên hiến đồ quý, đó là một cái túi da thú được đan từ các dây mây nhỏ, đây chính là vậy dụng mây tre đan. Thái Linh cầm lấy khen tới tấp.
Các thú nhân có thể hóa hình nhìn cảnh này cảm thấy mình thật kém cỏi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng biết mình có tài năng gì, buôn bã tự trách bản thân kém cỏi.
Còn các thú nhân Lạc loài khác, không biết mình có tài gì liền lo lắng.
Cảm nhận được cảm xúc của họ, Thái Linh bèn khuyên: “Mọi người đừng vội, ai cũng có tài năng riêng, săn thú giỏi cũng là một tài năng, bây giờ chưa có sau này nhất định có." Nghe cô nói vậy, các thú nhân mới thở phào, lòng quyết tâm sau này nhất định phải khám phá ra tài năng của mình.
Một tiểu thú nhân lạc loài hô lớn: "Chăm sóc động vật nhỏ có được xem là tài năng không ạ?'
Thái Linh gật đầu: "Đương nhiên, cái gì mà mọi người làm được nhưng người khác không làm được đều là tài năng, nên đừng ngại thể hiện nó ra."
Cô hướng về phía Bái Xẻo gọi lớn. Bái Xẻo khá có linh tính, nghe cô gọi tên liên phi tới.
Thái Linh chỉ vào Bái Xẻo nói: "Tôi là giống cái không thể hóa hình nhưng lại thuần phục được loài động vật này, nó giúp tôi băng rừng vượt suối, chạy nhanh không kém gì thú nhân hóa hình. Mọi người thấy không, đâu cứ nhất thiết phải hóa hình thì mới có thể chạy nhanh, chỉ cần biết tận dụng những thứ bên ngoài chúng ta chắc chắn không thua kém ai.'
Cô nhìn tiểu thú nhân, nói: "Em cố gắng lên, tương lai biết đâu em sẽ thuần hóa được hết mọi loài động vật trên thế giới, khi ấy em có thể sai khiến các loài động vật giúp em chiến đấu, làm được điều đó lúc em gặp các thú nhân hóa hình khác họ chắc chắn nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ."
Hai mắt tiểu thú nhân sáng lên, nhìn Thái Linh gật đầu kiên định: "Chị, em sẽ làm được, em sẽ thống trị toàn bộ động vật trên lục địa này.'
Lời của cậu bé làm mọi người bật cười, Thái Linh nghe cậu nói cũng chỉ cười vui, không tin sau này cậu bé sẽ thuần phục được các loài thú.
Nhưng chính cô không ngờ, điều cô cho là không thể thì trong tương lai Tà thần có cả một đội quân thú khủng bố nhất Thú thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận