Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 169: Âm mưu mới
Chương 169: Âm mưu mới
Thú nhân bị thương nằm la liệt khắp nơi, họ nghĩ mình sắp chết nên không thèm đi săn hay ăn uống gì, đến cuối ngày một nửa trong số họ dần lâm vào mê sảng nói những lời vô nghĩa. Một số thú nhân còn khỏe mạnh ngồi gân đó bị ảnh hưởng, tinh thân ngày càng sa sút, sức khỏe yếu dần đi.
Nhóm Vi sau khi chạy được một đoạn khá xa thì cũng dừng lại, các tộc trưởng phân công người đi săn thú. Trong lúc dùng bữa không thú nhân nào nói chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Vi ngôi cách đoàn thú nhân một khoảng khá xa, tinh thần cô ta không được tốt lắm.
Các thú nhân cứ nhìn về phía Vi, cảm giác của họ đối với cô ta lúc này rất lạ, vừa không thích lại chẳng dám chống đối. Mật Tâm lựa lúc tinh thần mọi người không ổn định, lân la đến gân các giống cái nói chuyện với họ, rồi như có như không nhắc đến tộc trưởng Hùng Điểu, sau đó khơi lại chuyện Vi ăn cắp cách chữa thương mà tộc trưởng Hùng Điểu từng nói.
Mật Tâm rất khôn khi không lớn tiếng hỏi tội mà âm thầm lan tin đồn, lúc này đây vừa mới trả qua một trận chiến đẫm máu, nhiều thú nhân bỏ mạng nên tâm trí các giống cái không tỉnh táo, họ rất dễ bị kích động.
Sau khi Mật Tâm nói cho vài giống cái thì ít phút sau chuyện Vi hại chết tộc trưởng Hùng Điểu đã dần lan truyền trong nội bộ các thú nhân, khác với hồi xưa là hoàn toàn tin tưởng thì nay các thú nhân bắt đầu nghi ngờ.
Vì sao vi lại giết tộc trưởng Hùng Điểu?
Sau cái đêm tộc trưởng Hùng Điểu gọi Vi ra ngoài và không trở lại, trong khi Vi mang theo vết thương trở về, các thú nhân đều tin lời Vi, rằng tộc trưởng Hùng Điểu đã bị thú dữ ăn thịt.
Nhưng giờ thông qua những lời đồn nội dung thay đổi, rằng Vi đẩy tộc trưởng xuống vách núi muốn xóa sổ hết những người biết khả năng y thuật của cô ta là do ăn cắp.
Lời đồn ngày càng lan rộng và thay đổi dần, đến cuối cùng những thú nhân từng tin tưởng Vi bắt đầu quay qua nghi ngờ cô ta.
Vi lúc này vẫn không hay biết gì, ngồi trâm ngâm suy nghĩ, với số lượng thú nhân hiện tại, cô ta không dám quay lại chỗ Tà thần, rời đi thì không biết nên đi đâu.
Vi nghịch răng nanh từng giết chết tộc trưởng Hùng Điểu, dưới trăng răng nanh phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Đôi mắt Vi nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên hai con ngươi cô ta sáng bừng, khóe môi cong lên. Vi có vẻ đã nghĩ ra được cách gì đó, cô ta đứng lên đi lại gần nhóm thú nhân Hạc Điểu nhỏ giọng bàn bạc với bọn họ. ...
Trong căn nhà chung của các thú nhân lớn tuổi, vị thú nhân trẻ tuổi bị ép đem về ban ngày đang nằm yên trên giường, nhìn lên nóc nhà, vết thương trên tay của hắn giờ chỉ còn hơi nhức, thức ăn bữa tối hắn ăn khác hoàn toàn thịt thú đơn điệu, hay chiếc giường dưới thân hắn đây, được trải một lớp đệm êm ái, bên ngoài gió thổi vù vù bên trong này vẫn rất yên bình.
Bên cạnh hắn các thú nhân đang ngủ rất ngon, hắn lật mình nhớ tới những thú nhân vẫn còn mang vết thương đang ở ngoài kia.
Lúc thú nhân già nói rằng vết thương này có thể chữa, hắn và mọi người đều không tin nhưng giờ sự thật đã sáng tỏ, nếu được chữa trị có khả năng không ai phải chết. Nghĩ tới đây hắn thông suốt, bật người dậy nhảy xuống giường lao ra ngoài, chạy như điên tới chỗ các thú nhân bị thương.
Hắn phải báo cho bọn họ biết, cách chữa thương này hoàn toàn có thể, các thú nhân Tà thân không hề có ý giết bọn họ.
Nhóm thú nhân Tà thân đang canh chừng thấy hắn lao đi vội chặn lại.
"Cậu đi đâu?"
Thú nhân kia gấp gáp đáp: "Tôi phải báo tin cho tất cả các thú nhân ngoài kia biết, cách chữa thương này có thể, để họ nhanh chóng tự cứu lấy chính mình. Làm ơn hãy để tôi đi!"
Kim tốt bụng hỏi: "Cậu có cần hỗ trợ không? Tôi có thể đi xin thuốc cầm máu, hoặc nhờ một vài dược sư ra đó phụ một tay.'
Thú nhân ngạc nhiên nhìn Kim, ban ngày chính họ không tin tưởng các thú nhân Tà thần, vậy mà giờ vẫn nguyện ý giúp đỡ.
Thú nhân cảm thấy xấu hổ vì lối suy nghĩ của mình, hắn gật đầu: "Làm phiền anh vậy."
Kim liên cho người đi cùng thú nhân ấy ra chỗ các thú nhân bị thương, mình chạy về tìm Ưng Phan để hỏi xin chỉ thị.
Thái Linh đang ngủ nghe có tiếng gõ cửa vội ngồi dậy liên thấy bóng lưng Ưng Phan rời khỏi phòng, cô cũng ra xem thử, thì nghe được cuộc nói chuyện của Kim.
Thái Linh tỉnh hẳn, bước lên nói với Kim: "Mau đi gọi một số giống cái ra giúp bọn họ, trong quá trình cứu chữa cố gắng khơi gợi những điều tốt đẹp về tộc của chúng ta, để bọn họ có cái nhìn khác đi.
Kim gật đầu quay người rời đi.
Ưng Phan ôm Thái Linh lên đi về phía phòng ngủ. 'Em nghỉ ngơi đi, chuyện này để các giống cái khác lo được rồi."
Thái Linh lắc đầu: "Em không yên tâm lắm, hay để em ra đó xem thử."
Ưng Phan không đồng ý, đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi nói: "Em cứ ngủ đi, anh đi tìm Bà Bà.”
Thái Linh không thể chống lại quyết định của ưng Phan, cô bèn chiều theo bạn đời, ở nhà nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận