Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 61: Trời sáng
Chương 6T: Trời sáng
Nhóm thú nhân Hùng Điểu đi vào rừng là năm mươi người nhưng lúc trở lại chỉ còn 30 người, trong số đó có hơn một nửa đều bị bỏng lửa. Lúc nhìn thấy tình cảnh này, người thân của các thú nhân liên tục chất vấn họ chuyện gì đã xảy ra, sao họ lại đi vào rừng trong đêm tối như thế?
Tộc trưởng phải đứng ra giải thích, hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu thú nhân Tà thân, khiến cho dân chúng Hùng Điểu căm hận thú nhân Tà thần đến mức hận không thể vào rừng lấy tro cốt của nhóm Ưng Phan về chà đạp cho hả giận.
Tộc trưởng nhìn các thú nhân bị thương nặng, lòng hắn thắt lại, chỉ vì chút tham lam mà nảy ra ý định xấu, để rồi cuốn bao nhiêu người vô tội vào khiến họ bỏ mạng.
Bây giờ đã giết được kẻ mà ông ta ghét nhưng cũng đồng thời khiến bao nhiêu thú nhân phải hy sinh, kế hoạch lân này quá lỗ.
May mắn cuối cùng những thú nhân Tà thần đã chết, Hùng Vu cũng cùng số phận, mọi bí mật đều được chôn vùi trong lửa. Từ giờ phút này thú nhân Hùng Điểu chính là chủ nhân của nhà và cách chữa thương thần thánh.
Nhưng hắn không thể ngờ được, trong khu rừng ngập lửa kia, cuối cùng nhóm thú nhân Tà thân mà hắn cho rằng đã biến thành than đen, đã tìm được đường sống.
Bầu trời ở phương đông hửng sáng, cũng là lúc nhóm Ưng Phan ra khỏi khu vực bị cháy, di chuyển đến một con sông lớn. Vừa đến nơi an toàn, cả nhóm nằm phịch xuống đất, khi này có tiếng khóc vang lên.
Bà Bà ôm mặt khóc tức tưởi, tiếng khóc của bà khiến cho Thái Linh và các giống đực chạnh lòng. Bên kia Kim chạm vào cơ thể Mã Văn, hắn đã tỉnh lại nhưng rất yếu, cơ hội sống sót vô cùng mỏng manh. Ưng Phan cũng đồng số phận, hắn dùng toàn thân bảo hộ giống cái, khi ấy cơ thể không tự do hoạt động được, chỉ còn cánh và miệng, nên bị thương cực kỳ nặng.
Vì vết thương nặng quá nên khi Diễm nâng một phân cơ thể hắn lên xông ra ngoài Ưng Phan chẳng phản ứng kịp, đến khi nhận ra thì cô đã bốc cháy.
Nghĩ tới Diễm Ưng Phan lại thấy ân hận, giá như hắn vê sớm hơn, giá như hắn mạnh hơn, giá như khi ấy hắn phát giác ra sớm hơn có lẽ sẽ ngăn được cái chết của cô.
Thái Linh xoa bụng nhằm giảm cơn đới, cố gắng không để tiếng khóc của Bà Bà ảnh hưởng cô vận dụng dị năng kiểm tra vết thương của các thú nhân, hy vọng tìm được phương thuốc chữa trị. [Bỏng toàn thân, cấp độ tử vong, nếu trong vòng hai giờ không tìm được thuốc làm dịu da và kháng viêm, có thể họ sẽ nhiễm trùng và chết, nếu có sống được toàn thân đều để lại sẹo, vào những lúc trái gió trở trời cơ thể vô cùng đau đớn. Phương thức điều trị, tìm kiếm lá sống đời, nghiền nát đắp lên toàn thân. ]
Ngay sau khi phương thức chữa trị được đưa ra, bản đồ chỉ đường hiện lên. Bất chấp cơ thể đói đến kiệt quệ, Thái Linh lảo đảo đứng lên, khàn giọng nói:
"Tôi đi tìm thuốc."
Dứt lời cô bước ra ngoài, Ứng Phan nhổm dậy muốn đi cùng cô, nhưng đôi chân bỏng ngâm dưới nước cả đêm giờ như bị phế đi, chỉ cần động sẽ đau tới thấu xương.
Kim vẫn còn đôi bàn chân nguyên vẹn, hắn lảo đảo đứng lên đi cùng Thái Linh. Thái Linh chẳng còn sức để khuyên ngăn Kim đừng theo mình, cô mặc kệ hắn, một mạch cắm đầu đi theo chỉ dẫn cuối cùng tìm tới được một vách đá khá đặc biệt.
Phần chân vách đá lõm vào bên trong, phía trên lại tràn ra như cái mái, tạo ra một khoảng bóng mát giúp các cây bụi ưa mát sinh sôi, ở chỗ này ngoài tìm được thuốc ra cô còn phát hiện ra khoai lang, cấu tạo lá và củ của khoai ở thế giới này rất giống Trái Đất, may mà khi trước cô từng nhìn thấy dây khoai lang nên mới nhận ra nó, khi đào lên từng chùm củ to mập mạp hơn bắp tay thú nhân khiến Thái Linh bật khóc vì quá vui, cô nhịn không được dùng tay lau sơ đất bám bên ngoài, câm lên một củ cắn lấy cắn để.
Vị ngọt của khoai lang đi vào miệng, truyền xuống bụng nhanh chóng làm căng dạ dày của cô. Cô ném cho Kim một củ, cả hai ăn ngấu nghiến, họ xơi hết chục củ khi này mới có cảm giác no.
Thái Linh lau khóe miệng dính nhựa khoai có hơi thâm đen, cười nói với Kim: "Có thứ này chúng ta sống rồi."
Khóe mắt cô ươn ướt, hy vọng lần nữa sáng lên, Tà thân vẫn không bỏ rơi họ.
Lúc này thấy mình nghĩ vê Tà thần, Thái Linh bật cười, cô hình như đã bị nơi này đồng hóa, giờ cứ làm gì là nghĩ tới Tà thần.
Cả hai nhanh chóng thu hoạch lá cây sống đời và khoai lang, khệ nệ mang vê. Ngay khi tới nơi cô vội vàng rửa sạch cơ thể cho Ưng Phan nghiền lá cây sống đời, lấy chất nhây bên trong bôi lên toàn thân hắn.
Chất nhầy đi tới đâu cảm giác mát lạnh sản sinh nơi đó, Ưng Phan vô thức thở một hơi sảng khoái.
Bị lửa đốt da, cảm giác đó rất tệ, toàn thân cứ như đang nằm trên chảo nóng, vô cùng nóng, chỉ hận không thể nhảy vào nước ngâm mình, nhưng khi xuống nước như đêm qua vết thương càng đau hơn, châm chích đến mức chỉ muốn cắt bỏ phần cơ thể đó đi.
May mà hắn chịu được và kiên trì cho tới bây giờ.
Phía bên kia Bà Bà đã chấn chỉnh lại cảm xúc của mình, hỗ trợ Thái Linh bôi thuốc cho Mã Văn và Bạch. Tà Khuyết cũng không rảnh, cô bé giúp Kim nghiền nát thảo dược để hắn tự bôi cho mình.
Thái Linh cẩn thận bôi lên vùng da mặt của Ưng Phan, đột nhiên cô nghe hắn nói: "Nếu may mắn sống sót, có thể tôi sẽ thành thú nhân Tà thần xấu xí, có khi còn xấu hơn cả cô."
Thái Linh mỉm cười lắc đầu: "Có tôi đây, điều đó sẽ không xảy ra với anh."
Ưng Phan không tin, nhưng chẳng nói gì, mặc cô bôi thuốc. Sau khi chữa trị xong cho các thú nhân, lúc này Thái Linh cùng Bà Bà đi kiếm củi khô, nướng khoai ăn.
Thức ăn chín vào bụng cả nhóm như sống lại, ăn xong rồi uống nước, trời cũng vừa tối.
Ưng Phan vốn tưởng mình không thể vượt qua được hôm nay, vậy mà giờ vẫn còn tỉnh táo nói chuyện với Thái Linh.
"Tôi tìm được chỗ trú rồi, ngày mai chúng ta lên đường ởđi.'
Thái Linh không vui, chân của Ưng Phan bị bỏng nặng còn ngâm nước quá lâu nếu cố gắng di chuyển e vết thương sẽ nặng hơn.
"Chúng ta... chưa đi vội, tìm chỗ trú tạm vài ngày, chờ vết thương anh ổn hơn rồi hãng đi."
Ưng Phan sợ họ lần nữa rơi vào tay Hùng Điểu nên nằng nặc đòi đi. Thái Linh tức giận quát hắn: "Anh không nghĩ cho mình à, với vết thương này thì có thể đi đâu được. Nghe tôi ở lại."
"Nhưng chỗ này quá nguy hiểm?”
Thái Linh gắt gỏng: "Thế thì đã sao, nguy hiểm chẳng đáng lo bằng mạng sống của đồng bạn..."
Cô ấm ức nói: "Tôi không muốn ai chết nữa hết, một Diễm ngu ngốc đó là đủ rồi!"
Mắt Thái Linh đỏ hoe, cô không thích mình khóc, nên ngửa mặt lên trời để nước mắt không chảy xuống.
"Nên anh nghe lời đi, khỏe rồi chúng ta đi.
Bà Bà thấy Thái Linh như vậy, cũng hiểu cái chết của Diễm có ảnh hưởng đến cô, cô không khóc than như bà nhưng chắc rất đau lòng.
Bà bèn khuyên Ưng Phan: “Thái Linh nói đúng, chúng ta không thể vì sợ hãi mà để cháu gặp nguy hiểm, hơn nữa vụ cháy rừng hôm qua bây giờ chưa chắc đã được dập tắt, nhóm thú nhân Hùng Điểu muốn vào rừng kiểm tra cũng phải chờ vài ba ngày, khi ấy vừa hay sức khỏe của cháu, Kim, Mã Văn và Bạch cũng đã ổn định, đi không muộn."
Ưng Phan thấy lời này nghe có lý nên cũng đành chấp nhận, tạm thời ở lại chỗ này dưỡng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận