Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 151: Gặp lai Hùng Điểu
Chương 151: Gặp lại Hùng Điểu
Nếu như Bích Ngư gặp được một tộc thú nhân nào đó xa lạ có thể bọn họ sẽ e dè, sợ hãi đôi chút, nhưng do gặp lại nhóm Ưng Phan nên bọn họ không sợ, còn lên tiếng cười nhạo.
"Mày ra oai cái gì, đã từng là thú nhân được bọn này đem về để sinh con đẻ cái, nào có quyền lên tiếng. Hôm nay nếu đã gặp nhau ở đây, một là mày cút hai có thể trở vê bên bọn tao tiếp tục sinh con đẻ cái."
Ưng Phan nghe những lời hống hách phát ra từ miệng các thú nhân mình ghét liền không vui, hắn nhớ lại cách để hạ gục một giống cái Bích Ngư mà Ngọc từng nói, nhổ vây trên đuôi cá của họ, rảy máu vào mặt, như thế kỹ năng ma mị của sẽ biến mất trong vòng bảy ngày.
Thấy Ưng Phan không có phản ứng gì, Uyển chạy lên trước bắt đầu mở miệng nói những lời kèm theo kỹ năng nhằm mê hoặc và xóa đi ký ức của Ưng Phan.
Ngay khi cô ta hành động Ưng Phan hét lớn khiến Uyển giật mình, lùi lại
Ưng Phan ra lệnh cho các thú nhân đi theo mình: "Bắt lấy bọn họ, đánh vào chân, bịt miệng họ lại, không cho nói. Làm ngay đừng thấy họ là giống cái mà thương hại, đều là lũ ma quỷ cả."
Ngay khi hắn dứt lời, các thú nhân xông lên, nhanh chóng chế trụ toàn bộ giống cái có mặt ở đó, bịt miệng bọn họ lại, không nhân nhượng đánh vào đôi chân yếu ớt. Các giống cái Bích Ngư ăn đau, bèn hóa vê lại đuôi cá, giãy đành đạch trên mặt đất.
Ưng Phan không cho nhóm Bích Ngư một phút giây chuyển mình nào, hắn chỉ các thú nhân xé rách vây cá rảy máu lên mặt bọn họ.
Chờ làm xong mọi việc những thú nhân Hùng Điểu từ lâu bị khống chế đột ngột ôm đầu rên la, sau đó dân nhớ lại mọi chuyện.
Tộc trưởng Hùng Điểu nhìn thấy Ưng Phan liên gào lên: "Mày chưa chết?"
Ưng Phan nhìn ông ta bật cười: 'Sao ta có thể chết dễ dàng như vậy được."
Ưng Phan đi vê phía gã, nhóm thú nhân còn sót lại của Hùng Điểu bây giờ trong mắt Ưng Phan chẳng là gì, nhưng hắn cũng không muốn làm bẩn tay vì giết bọn này, bèn chỉ vê một phương nói:
"Y sư của bộ lạc các ông đang một mình hưởng thụ sự cung phụng của một bộ lạc lớn nơi này, ngày đó vốn dĩ cô ta có cách thoát khỏi rạn san hô nhưng lại không muốn mang theo các thú nhân trong tộc, một mình tự trốn đi hưởng thụ, bây giờ các bộ lạc trên vùng đất này đều tôn cô ta là thần sáng thế, quỳ dưới chân xin được cô ta chúc phúc. Ưng Phan trào phúng: "Thật uổng công các người lo lắng, chăm sóc cô ta, đến lúc xảy ra chuyện, cô ta bỏ đi một mình, sống hạnh phúc một mình, quên luôn nguồn cội của bản thân. Bộ lạc Hùng Điểu đúng là đen đủi khi nuôi lớn một giống cái như vậy."
Nghe Vi dám bỏ rơi bọn họ, tộc trưởng Hùng Điểu nhịn không đường găn giọng quở trách: "Con khốn đó, năm xưa để được như bây giờ nó dám ra tay giết chết y sư tiền nhiệm, giờ còn tự mình xưng là thần giáng thế, nói mà không biết nhục!"
Lời của hắn khiến cho các thú nhân Hùng Điểu khác khiếp sợ, hỏi dồn.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Năm xưa theo như lời thông báo của tộc trưởng, y sư tiên nhiệm do đi hái thuốc bất cẩn ngã xuống vách núi, xác cũng không tìm được, khi đó mọi người có chút đau buồn nhưng Vi lên thay còn tôn trọng các thú nhân hơn y sư tiên nhiệm khiến mọi người dần quên luôn Vị ÿy sư cũ.
Dù có ghét y sư tiền nhiệm tới đâu, họ cũng không nghĩ tới việc giết bà ta, nhưng Vi lại là điêu đó, hành động này còn ghê tởm hơn cả một thú nhân Tà thân.
Tộc trưởng Hùng Điểu không muốn bất kỳ thú nhân nào trong tộc mình dành tình cảm cho kẻ dám bỏ lại hắn như Vi, vì thế đổ mọi lỗi lâm lên người ả, bôi đen ả, khiến tất cả thú nhân còn lại khinh thường ghét bỏ ả.
Ưng Phan thúc giục: "Muốn làm gì cô ta thì đi mà tìm.
Nhóm thú nhân Hùng Điểu hiện giờ không dám khai chiến với Ưng Phan, bởi vì bên đó đông người hơn, khỏe mạnh hơn, nếu đánh nhau Hùng Điểu chắc chắn thua.
Nhưng tộc trưởng Hùng Điểu tuyệt đối không để mình thua vê khí thế, trước khi đi còn quay lại, chỉ ngón tay vào mặt Ưng Phan nói: "Mày chờ đó, sớm muộn gì tao cũng quay lại, lần này sẽ nghiền nát lũ Tà thân bọn mày!"
Nhìn theo bóng lưng nhóm thú nhân Hùng Điểu, Vương lại gần nói với tộc trưởng: "Đây là những thú nhân từng sinh sống ở bên kia biển lớn sao?"
Ưng Phan gật đầu: 'Là bọn họ, từng thuộc một bộ lạc mạnh nhất, cũng chính là nhóm thú nhân có y sư ăn cắp cách chữa thương của Thái Linh, cũng là nhóm thú nhân tàn bạo từng thiêu sống một giống cái Tà thần trong rừng lớn, rôi đốt cháy cả một khu rừng."
Nghe tới đây Vương rùng mình, hắn không ngờ các thú nhân bên kia lại ác như vậy, Vương lo lắng.Bây giờ ngài thả bọn họ đi không sợ đến một ngày họ quay lại đây gây chiến sao?”
Ưng Phan nhìn Vương tự tin nói: Bây giờ Tà thân không cần sợ bất kỳ ai, ta để hắn đi là muốn hắn đưa những kẻ đáng ghét khác lại đây, lúc đó giải quyết luôn một thể."
Vương ngộ ra, thú nhân mà Ưng Phan muốn xử lý luôn chính là y sư tự xưng mình là thần sáng thế kia.
Hồi trước khi mới về bộ lạc, nghe người ta tung hô Vi, Vương cũng tò mò, nhưng lúc nãy nghe giống đực Hùng Điểu kia nói cô ta đã giết chết y sư tiền nhiệm trong bộ lạc rồi lên thay thế chức vị của bà ấy, hắn cảm thấy kinh tởm, một y sư còn làm như vậy sao có thể xem là thần giáng thế, thứ đó là quỷ đội lốt người chứ sao có thể gọi là thần, các thú nhân trên vùng đất này hồ đồ hết rồi!
Bạch chỉ vào nhóm giống các Bích Ngư trên đất hỏi Ưng Phan: "Tộc trưởng còn nhóm thú nhân này chúng ta xử lý thế nào?"
"Mang bọn họ về đi, nhốt lại, dù sao đây cũng là thú nhân trong tộc Ngọc, cô ấy hiện giờ cũng là một thành viên của bộ lạc chúng ta nên cho cô ấy biết, rồi nghe thử xem cô ấy có đề nghị gì không.”
Các giống cái Bích Ngư bị trói lại như bánh chưng, khiêng vê bộ lạc Tà thần, cùng lúc đó tộc trưởng và nhóm thú nhân đi cùng hắn ta gặp lại Vị trên đường đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận