Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 158: Tôi ác bên vách núi
Chương 158: Tội ác bên vách núi
Mặt trăng lên cũng là lúc đoàn thú nhân cả ngàn người đặt chân vào rừng chết, khác với cảnh tượng trên đường đi, đất tách ra thành nhiều vùng nhỏ, lối đi bị chia cắt bởi các con sông, nhiều chỗ đất bằng khi xưa giờ bị bồi lên cao, không ít núi đá đổ ngang tạo thành sườn đá chắn ngang con đường quen thuộc... thì rừng chết vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, cây cao lớn, tán dày và âm u.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này các thú nhân vừa mừng vừa lo. Mừng vì rừng chết có vẻ là chỗ an toàn, lo là do nơi này không bị ảnh hưởng bởi chấn động, nên chắc chắn bên trong có rất nhiều thú dữ, thậm chí sẽ có vô số thú dữ ở nơi khác chạy đến đây lánh nạn, chuyến đi này e sẽ lành ít dữ nhiều.
Hiện tại toàn bộ thú nhân đi cùng nhau đều là tập hợp từ nhiều bộ lạc khác nhau, trong đây có nhiều tộc trưởng nên không tránh khỏi lắm ý kiến trái chiều, để có thể đạt được thống nhất, mỗi tộc trưởng lẫn các thú nhân trong tộc của họ, đều ngấm ngầm lấy ý của Vi, người được họ xem là thần giáng thế làm ý chỉ duy nhất, dù không trực tiếp lên tiếng bầu Vi làm lãnh đạo, nhưng các thú nhân lại hỏi ý kiến của Vi quyết trong nhiều việc.
Vi ngâm hiểu mình đạt được điều gì, các thú nhân xung quanh cũng ngâm hiểu họ đang nghe theo ai.
Ai cũng vui, riêng vài người không như thế, trong đó có tộc trưởng Hùng Điểu. Hắn từng là tộc trưởng được tôn kính bậc nhất, ai cũng nghe lời hắn, cũng tôn sùng hắn, Vi dù có khả năng chữa thương cũng xếp sau hắn, nhưng bây giờ thời thế thay đổi hắn còn chẳng bằng một thú nhân bình thường, ở nơi này không ai quan tâm đến hắn, không ai nhìn hắn, cũng chẳng ai trưng cầu ý kiến của hắn.
Vi vốn từng là kẻ dưới quyền hắn giờ lại vượt mặt còn được tung hô, đã thế cô ta dám bơ hắn, không xem hắn ra gì. Tộc trưởng Hùng Điểu tức đến nổi không nuốt trôi thịt nướng khô khốc, ánh mắt chất chứa hận thù không thèm che dấu thường xuyên nhìn về phía Vi.
Chờ đến lúc các thú nhân thiu thiu ngủ, tộc trưởng Hùng Điểu tìm đến Vị, muốn nói chuyện riêng với cô ta.
Vi đồng ý.
Khi bọn họ rời đi Mật Tâm vốn đã ngủ cũng mở mắt, lén đi theo. Phía sau cánh không xa có một bóng người lổm ngổm bò theo, đó chính là y sư Tuần Điểu.
Bà ta quả là tài tình, lúc di chuyển gần như phải dùng tay kéo toàn thân, nhưng lại không phát ra tiếng động quá lớn khiến mấy kẻ phía trước chú ý. Vừa di chuyển ánh mắt trong đêm tối của bà ta phát sáng, khóe môi cong lên cười đầy thích thú.
Tộc trưởng Hùng Điểu mang Vi ra một vách đá khá cao, chỉ xuống nói: "Nơi này thật quen thuộc, nó khá giống vị trí mà y sư trước kia của bộ lạc chúng ta mất tích."
Vi nheo mắt nhìn tộc trưởng, giờ cô ta chẳng thèm giả bộ là thánh nhân hay thần giáng thế gì hết, xẵng giọng hỏi: "Ý của ông là gì? Ông muốn gì đây?"
Tộc trưởng Hùng Điểu cười ha ha, nói: "Ta chẳng muốn gì hết, chỉ cần trật tự được quay lại như cũ, ai trên ai dưới chắc cô biết rồi chứ nhỉ?"
Vi khinh thường liếc gã: "Muốn làm người lãnh đạo tiếp à, vậy thì ông phải xin các tộc trưởng thú nhân nơi đây chứ, nửa đêm lôi ta ra nơi này nói những lời ngu ngốc như thế ông không thấy mình có vấn đề à?"
Tộc trưởng Hùng Điểu vung tay về phía Vi tát thẳng vào mặt cô ta.
Tiếng 'bốp' chát chúa vang lên.
Vi ôm mặt hai mắt trừng lớn nhìn tộc trưởng, nghiến răng nghiền chữ: 'Ông dám đánh tatl"
Tộc trưởng Hùng Điểu vênh mặt quát: “Cô là cái thá gì mà ta không dám đánh, loại người giết hại y sư tiền nhiệm như cô mà cũng xứng gọi là thần giáng thế. Đừng quên phương thức chữa gãy tay gãy chân của cô từ đâu mà có, đó là cô lấy trộm từ thú nhân Tà thân, cả cách xây nhà nữa, tất cả đều đào từ tay Tà thần mà có."
Tộc trưởng chế nhạo cô: "Đừng nói với ta cô dùng quen tay rồi nên xem những thứ đó là do mình nghĩ ra nhé. Vụ cháy rừng năm đó, tuy đã thiêu chết thú nhân biết sự thật, nhưng vẫn còn ta đây, cô chớ vênh váo, coi chừng một ngày nào đó ta để lộ ra bí mật này, chỉ e lúc đó các thú nhân nơi đây sẽ xem cô là Tà thân, còn ghét cô hơn cả thú nhân Tà thần."
Vi bật cười, tiếng cười của cô ta lớn đến độ làm vài con vật nhỏ ngủ say gần đó giật mình thức giấc bỏ chạy toán loạn.
Vi nhìn tộc trưởng không còn bày ra dáng vẻ muốn chối tội, ngược lại tự đắc nói: "Thế thì sao nào? Những thứ của thú nhân Tà thần vốn chẳng phải nên thuộc về thú nhân chúng ta sao, còn nữa, người biết chuyện của ta đa số đều chết, giờ chỉ còn sót lại ông và ta, qua đêm nay thì cũng chỉ còn lại một người mà thôi.
Nghe tới đây tộc trưởng Hùng Điểu rùng mình, nhìn Vi đây đê phòng: "Cô muốn làm gì, đừng nói với ta cô lại bày ra trò đột ác đẩy ta xuống vách núi như cách cô đẩy y sư năm xưa?”
Vi nhìn gã chằm chằm không đáp lời.
Tộc trưởng bật cười, thách thức: "Y sư tin tưởng cô, bà ta lại là giống cái lớn tuổi nên cô mới ra tay dễ dàng như vậy, nhưng ta thì khác, ta là thú nhân sức mạnh vượt qua một giống cái yếu ớt như cô. Hơn nữa nếu ta biến mất, các thú nhân khác sẽ nghi ngờ. Đêm nay khi ta gọi cô đi có không ít thú nhân nhìn thấy, nếu lúc trở vê ta không đi cùng chắc chắn cô khó thoát tội."
Vi vẫn điêm nhiên không vì những lời của gã mà lo lắng, thay vào đó cô ta nhìn lên trời quan sát mặt trăng rồi nói:
"Nơi đây là rừng chết, có rất nhiều thú hoang hung dữ. Ta nghe các thú nhân nơi này nói, một khi vào rừng chết sẽ rất khó ra, có nhiều thú nhân đã bỏ mạng ở đây, tất cả đều trở thành thức ăn trong miệng thú dữ.”
Tộc trưởng Hùng Điểu nheo mắt: "Cô có ý gì?
Vi cười "Nào có ý gì đâu, chỉ đang nhắc cho ông đôi chút lịch sử vùng đất này thôi. Chỗ này có rất nhiều thú nhân chết, cái chết của họ đều quy cho thú dữ ăn thịt, tộc trưởng nói thử xem, khi ông không quay về cùng ta, ta lại mang theo một thân máu me về các thú nhân đó sẽ nghĩ gì, họ có đi tìm ông để kiểm chứng hay không?”
Nói tới đây tộc trưởng đã hiểu, nếu ông ta bỏ mạng ở đây, Vi sẽ nói là có thú dữ tập kích, ông ta bỏ mạng, lúc ấy sẽ không có thú nhân nào nghi ngờ.
Tộc trưởng Hùng Điểu tức giận vung tay lên đánh vê phía Vi. Lần này Vi không để ông ta toại nguyện, nhanh như cắt lấy từ trong thắt lưng váy da thú ra một răng thú nhỏ dài cỡ ngón tay, khi cánh tay hắn ta đưa xuống, răng thú nhỏ cũng vừa lúc cắm vào mu bàn tay hắn.
"ÁI" Tộc trưởng Hùng Điểu hét lên một tiếng thảm thiết, ôm tay lùi vê sau.
Nơi bị răng thú đâm trúng tím tái tê cứng không thể cử động.
Hai mắt tộc trưởng Hùng Điểu sợ hãi nhìn Vi quát: “Cô đâm thứ gì vào tay ta?
Vi cười cười tiến lại gần hắn, tay vẫn đang cầm răng nanh nhọn dính máu, máu trên răng nanh đã chuyển thành màu đen.
"Đây là răng nanh của một loài thú nhỏ sống gân bộ lạc Hạc Điểu, cực kỳ độc, chỉ cân bị đâm trúng chất độc sẽ gây tê tay sau đó là hoại tử toàn bộ chỉ nhiễm độc."
Nghe tới đây Tộc trưởng Hùng Điểu liên biết kết quả của cánh tay này.
Đối diện Vi lần nữa vung lên chiếc răng sắc nhọn, ý đồ đâm vào đầu ông ta.
Tộc trưởng vung cánh tay lành lặn còn lại đỡ lấy răng nanh, cánh tay còn lại nhanh chóng bị đâm trúng độc, hắn ta biết mình không thể ở lại đây chịu trận thêm, muốn bỏ chạy nhưng đường phía trước đã bị Vi chặn, chỉ còn lại vách núi phía sau.
Tộc trưởng cắn răng gào lên với Vi: "Mày không được chết tử tế, sự thật sẽ có ngày được phơi bày dưới ánh sáng, khi ấy cuộc đời của mày sẽ còn tàn tạ thê thảm hơn!"
Nói xong hắn liêu mình nhảy xuống vách núi biến mất trong vùng tối tăm bên dưới.
Vi đứng nhìn xuống vách núi, cánh tay cầm răng nanh nhọn vẫn đang run lên, nhưng miệng thì nở nụ cười khoái chí.
Cuối cùng kẻ biết bí mật của cô ta đã chết, từ nay không còn ai uy hiếp được cô ta nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận