Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 83: Thú nhân bi giấu trên đảo nhỏ
Chương 83: Thú nhân bị giấu
trên đảo nhỏ
Rạn san hô với hình thù như những chiếc xương quấn vào nhau tạo thành các hòn đảo tí hon nhấp nhô trên mặt biển, bờ cát trắng uốn lượn hết sức xinh đẹp. Hắn ngôi dựa lưng vào thân cây, thơ thẩn ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nơi đây là nhà của hắn sao? Đến giờ hắn vẫn không tin điều đó.
"Anh."
Giống cái xinh đẹp nhảy lên khỏi mặt nước, vuốt mái tóc màu xanh như nước biển không cho nó lòa xòa trên trán, cô cười nhìn hắn.
Từ lúc mở mắt ra giống cái đã ở bên cạnh hắn, cô luôn gọi hắn là Anh, có lẽ tên hắn là Anh, nhưng cái tên này sao nghe xa lạ quá.
Hắn gật đầu nhẹ với cô rồi tiếp tục ngồi im. Hắn không thích giống cái này lắm, dù cô nói cô là bạn đời tương lai của hắn, hai người chỉ còn một bước nữa là chính thức thành vợ chồng - đám cưới, cô muốn hắn sớm tổ chức đám cưới nhưng Anh cứ cảm thấy kỳ lạ, lòng hắn không mong muốn đám cưới này.
Uyển không vui khi thấy thú nhân lại bơ cô, đã nhiêu ngày, ngày nào trước lúc đi ngủ cô cùng dùng giọng nói có âm vực ma mị nhất rủ rỉ bên tai hắn, nói hắn và cô là bạn đời của nhau, sắp tổ chức đám cưới. Hắn mất đi ký ức cũ, cũng bất đầu tiếp nhận ký ức mới, nhưng cứ chần chừ, né tránh cô, điều này khiến Uyển cực kỳ khó chịu.
Uyển bơi tới gần bờ, đập nhẹ đuôi biến thành chân. Tộc Bích Ngư bọn cô không thích hóa đuôi thành chân, vì cảm giác bước đi rất khó chịu, bàn chân chạm vào cát và đá trên bờ càng thêm đau đớn, nên không phải lúc cần thiết rất ít chị em Bích Ngư lên bờ.
Uyển chầm chậm bước từng bước đến bên cạnh Anh, rồi sà vào lòng hắn một cách tự nhiên.
Anh không dám ôm Uyển, vì cảm thấy không quen, cô nói hắn và cô là bạn đời tương lai của nhau, nhưng sao cơ thể của hắn lại bài xích cô đến vậy, điều này quá phi lý. Nhưng mỗi khi muốn tìm hiểu sâu hơn thì đầu hắn lại đau chẳng thể nghĩ thêm gì, muốn tìm người để hỏi càng không được, chỗ này là nơi ở của Uyển, lâu lâu mới có giống cái khác đến thăm, từ khi ở nơi này hắn chưa từng gặp qua giống đực nào hết.
"Anh sao vậy? Lại bị đau đầu à?" Uyển vuốt ve trán hắn.Đừng cố suy nghĩ lung tung nữa, cứ yên phận ở bên cạnh em là được rồi."
Cô ta câm tay Anh, đặt lên phần da trên bụng, nơi đó trắng trẻo vô cùng bắt mắt, nếu là một thú nhân bình thường có lẽ đã nhịn không được làm nhiều hơn việc chỉ chạm vào nơi đó. Nhưng Anh thì không, vì không có cảm giác thậm chí là bài xích sự tiếp xúc của Uyển nên hành động này chẳng khác gì thử thách khủng khiếp đối với hắn.
Hắn không dám đẩy Uyển ra, cắn răng chịu đựng sự đụng chạm của cô ta. Uyển ngày càng quá đáng hơn, từ ngực hắn cô vuốt ve đi xuống, khi sắp chạm vào phân dưới, Anh vội ngăn lại.
"Bộ lạc của chúng ta không có giống đực nào khác sao?" Hắn cấp thiết muốn gặp một người cùng giới tính, nhìn mãi các giống cái hắn cũng ngán.
Uyển không vui. 'Sao lại hỏi câu này nữa, ngày nào anh cũng hỏi không chán à?
Anh thấy cô ta nổi giận, bèn vuốt tóc Uyển, ngay lập tức cô ta dịu xuống, tiếp tục dựa vào lồng ngực hắn.
"Anh là giống đực, nên muốn được gặp người cùng giới tính, như vậy rất tốt cho việc phát triển sức mạnh của bản thân. Mỗi ngày chỉ ở nơi này chờ em về anh thật sự rất chán."
Uyển bĩu môi.Em nói với anh rồi, giống đực trong tộc chúng ta quá ít nên bọn em phải bảo vệ các anh. Anh biết bao nhiêu giống cái đang nhòm ngó anh không, giờ chỉ cần anh rời khỏi chỗ này các chị sẽ hốt anh về rạn san hô của họ ngay, khi ấy em sao đòi anh về được. Cho nên anh muốn ra ngoài thì phải đảm bảo đi được vê được khi này em sẽ để anh đi, còn không anh cứ ngoan ngoãn ở đây đi, sau này em sinh con xong anh chơi với con khi ấy anh sẽ hết buồn ngay."
Uyển nói đi nói lại lời này với hắn không ít lần, chính hắn cũng từng bị các giống cái khác quấy rối muốn mang đi, nhưng Anh vẫn nhịn không được muốn ra ngoài, muốn gặp các giống đực khác, hắn cảm thấy cuộc đời của hắn không nên bị nhốt ở một nơi như thế này, hắn phải đi ra ngoài, phải rong ruổi trên những con sóng, phiêu lưu đi tới các vùng đất mới...
Càng nghĩ đầu hắn càng đau, nhưng lại khiến tâm trạng hắn hưng phấn như thể đó là những điều hắn từng trải qua, từng được làm, đó là cuộc sống hắn muốn...
"Anh!" Tiếng hét thất thanh của Uyển vang lên, cô ta vội vàng mở âm vực ma mị ra hát một bài để an ủi Anh.
Chờ tới khi Anh chìm vào giấc ngủ, Uyển tức giận nện tay lên cát lâm bầm: "Khốn nạn, sao đến bây giờ anh vẫn cứ cố nhớ vê quá khứ thế hả, được sống bên cạnh một giống cái xinh đẹp như em anh không muốn sao?"
Cô ta đặt Anh nằm xuống rồi đi ra biển, bơi tới rạn san hô của người chị em đang sở hữu một giống đực cùng tộc với Anh nhà cô.
Vừa đi vào bờ liền trông thấy người chị em đang trêu đùa giống đực của mình. Giống đực mà chị em của Uyển cướp được, có mái tóc màu trắng, khuôn mặt rất đẹp trai, cơ bắp săn chắc, nhìn tựa như thiên thần, nhưng vẫn không đẹp bằng giống đực của cô ta, mái tóc đen và màu mắt xanh nhạt rất ma mị, tựa như chúa tể của bóng đêm rất khó nhìn thấu.
'Anh thẹn thùng cái gì chứ, mau lại đây hôn em đi nào!" Giống cái vồ lấy thú nhân tóc bạc đang muốn né đi, không ngừng hôn hít.
Thú nhân tóc bạc bất lực đẩy cô ta ra, nhưng chỉ được vài giây lại bị kéo vào nụ hôn mùi tanh của biển.
Uyển bực bội quát: "Hôn mãi thế, không thấy anh ta sắp tắt thở à?"
Người chị em bị làm phiên không vui buông thú nhân tóc bạc ra lườm Uyển. Thấy có giống cái tới, thú nhân phản ứng cực nhanh, đẩy người ra vội vàng chạy trốn vào rừng. Chị em của Uyển tắc lưỡi nhìn theo bóng dáng thú nhân của mình, chán nản lẩm bẩm: "Nhóm thú nhân lần này em đưa vê, đẹp thì có đẹp nhưng tinh thân mạnh mẽ quá, dù đã quên đi quá khứ của mình, cũng chấp nhận ký ức do chúng ta thêu dệt nhưng cơ thể lại như có như không chống cự chúng ta, quả là khó chịu!”
Uyển càng bực hơn, đến hôn thú nhân của mình cô ta còn chưa làm được chứ huống chi là việc khác. Cứ đưa môi tới gân là Anh lại quay mặt đi, rồi tìm lý do từ chối.
Uyển khó chịu hỏi: "Chị đặt tên cho anh ta chưa?”
"Rồi gọi là Bạch."
Uyển lúc cướp người về không biết tên của nhóm Ưng Phan, ả cũng chẳng quan tâm bởi các thú nhân bị cướp về đây đều sẽ dân được thay tên theo cách mà bọn họ muốn, nên cũng chẳng cần để tâm việc biết tên gốc của họ, thành ra Uyển và người chị em không biết rằng, Bạch chính là tên ban đầu của Bạch.
Bạch chạy vào rừng, cố gắng đi thật xa khỏi hai giống cái trên bờ biển, tìm đến thân cây cao quen thuộc, ở đây hắn có dựng một căn nhà nhỏ.
Nơi hắn cảm thấy an toàn nhất là khi chui vào căn nhà ấy, trong quá khứ của hắn hình như đã từng ở trong một căn nhà như vậy.
Hắn khác Ưng Phan, vẫn còn đôi chút ký ức về quá khứ của mình, tuy không được rõ ràng nhưng vẫn có thể hoài niệm và gặm nhấm cho đỡ nhớ.
Hắn đóng cửa lại, để không gian chìm trong bóng tối, ngồi thu lu một góc cố gắng nhớ thêm nhiều chuyện khác nữa.
Mỗi lần giống cái gọi tên hắn, Bạch đều có cảm giác địch ý cực kỳ rõ ràng với cô ta. Cô ta nói hắn là bạn đời tương lai của ả, nhưng hắn không tin, bởi trong ký ức ít ỏi của hắn, hắn nhớ rõ một khuôn mặt - đó là giống cái có sẹo xấu xí ở mắt, hắn và cô hình như có mối quan hệ gì đó, chỉ là tạm thời hắn không nhớ ra.
Bạch mím môi, hắn ý thức được nếu không thoát khỏi đây có lẽ cả đời này hắn sẽ không nhớ nổi mình là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận