Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 168: Cùng dùng bữa

Chương 168: Cùng dùng bữaChương 168: Cùng dùng bữa
Chương 168: Cùng dùng bữa
Thái Linh quay lại phòng hai mẹ con thú nhân được cô mang về, trên tay ôm theo một bọc chăn gối, vừa vào liền nhìn thấy giống cái đang thẫn thờ quan sát bát sứ trên tay.
Cô tươi cười hỏi: "Cậu bé thế nào rôi?"
Tiểu thú nhân sau khi nhìn thấy cô có hơi sợ hãi nép vào lòng mẹ, nhưng ánh mắt hiếu kỳ vẫn dõi theo cô.
Thái Linh mỉm cười với cậu bé.
Giống cái hoàn hồn nhìn cô."Cảm ơn, thằng bé có vẻ ổn rồi."
Thái Linh dặn dò: "Mấy ngày tới đừng để cậu bé cử động mạnh, nên hai mẹ con cứ ở tạm đây chờ vết thương lành hẳn rồi muốn đi đâu thì đi."
Cô để bộ chăn nệm xuống, đẩy hai chiếc bàn lại ghép thành giường. Công trình này xây theo dạng trường học, có nhiêu phòng khác nhau, mỗi phòng đều có bàn ghế, hiện tại tình hình bên ngoài khá phức tạp nên chắc chắn phải đóng cửa trường học một khoảng thời gian, để hai mẹ con thú nhân ở lại đây khá hợp lý.
Thái Linh trải nệm mềm ra rồi nói với giống cái: "Mang thằng bé qua đây đi, hai mẹ con cứ ở đây cho tới khi nào muốn rời đi cứ đi."
Giống cái nhìn tấm nệm có màu xanh da trời được trải ra trên bàn, rất đẹp, sạch sẽ. Cô nhìn lại bản thân mình có hơi ái ngại, mấy ngày đi liên tục không tắm rửa trên người cô ngoài vết bẩn còn có mùi hôi, đôi chân xấu xí của cô còn để lại vết bẩn trên sàn nhà, giờ mà chạm vào thứ đẹp đẽ đó chắc cô sẽ nhuốm bẩn nó mất.
Thấy giống cái lưỡng lự Thái Linh lên tiếng: "Cô có muốn tắm rửa không?”
Giống cái gật đầu. Thái Linh bèn mang hai mẹ con về nhà mình, khi này Ưng Phan vẫn chưa quay lại, hắn hiện tại đang đi thị sát tình hình xung quanh, nhóm thú nhân bị thương vẫn đang ở cách bọn họ khá gần, hiện giờ vẫn chưa phải là lúc buông lỏng cảnh giác.
Thái Linh lấy quần áo của mình đưa cho giống cái, chỉ cô cách sử dụng xà bông tắm sau đó đi ra ngoài.
Đứa bé được mẹ đặt ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ trong phòng tắm, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Căn phòng nhỏ này rất kín nhưng lại sáng, ánh sáng phát ra từ mấy bông hoa được khắc bằng đá treo trên tường.
"Mẹ hang động này đẹp quát" Cậu bé không biết đây là nhà.
Mẹ cậu gật đầu: "Đúng là rất đẹp."
Cậu bé ngây thơ hỏi: "Chỗ này là nơi ở của thần đúng không mẹ? Cô gái vừa đưa chúng ta vào đây là một vị thần ư, cô ấy trông rất đẹp, còn tỏa ra mùi hương thơm nữal"
Giống cái không biết trả lời con trai thế nào, chỉ xoa đầu cậu bé sau đó tắm rửa cho mình. Khi xoa xà bông lên người mùi hương thơm ngát vây lấy cô, lân nữa cô tự hỏi thứ trên tay mình là gì, nó thơm như này liệu có phải là một thứ do Tà thần tạo ra hay không?
Khi không tiếp xúc với thú nhân Tà thần, cô tin lời Vi răm rắp, nhưng từ lúc đến nơi này cô phát hiện thú nhân Tà thân không như Vi nói, cô có cảm giác họ cao cấp và đặc biệt hơn các thú nhân khác.
Giống cái tắm xong mặc quần áo mà Thái Linh đưa vào người.
"Mẹ ơi, mẹ đẹp quát" Cậu bé nhìn mẹ mình chăm chú.
Giống cái được khen hơi ngại ngùng, cô cũng tò mò không biết mình thay đổi đến thế nào.
Cô ôm con trai được tắm sạch sẽ cả người ngát hương đi ra ngoài. Vừa ra liên ngửi thấy một mùi rất thơm.
Thái Linh nghe tiếng động ngó vào, tươi cười nói với hai người: "Mau qua đây dùng bữa đi, chắc hai mẹ con đói rồi."
Giống cái ôm con trai đi ra chỗ Thái Linh đang đứng, chỉ thấy trước mắt mình có vô số món ăn xinh đẹp được trình bày trên các đồ vật tinh xảo.
Mùi hương của nó khiến cậu bé nuốt nước bọt.
Thái Linh lấy bát ra mời hai mẹ con ngồi xuống, xới cơm cho họ rồi chỉ cả hai cách ăn uống.
Trước khi dùng cơm cô đan hai tay lại với nhau làm tư thế cầu nguyện nói: "Cảm ơn Tà thân núi đã ban cho con bữa ăn này.'
Nói xong cô bắt đầu ăn. Giống cái tò mò hỏi: "Tà thân núi mà cô đang nói là vị thân nào vậy?”
Thái Linh chỉ ra ngoài bức tượng. Là vị thân ấy, ngài là thân bảo hộ bộ lạc chúng tôi, nhờ có ngài mà trận động đất vừa qua bộ lạc mới bình yên như vậy?"
Giống cái vội hỏi thêm: "Nơi này không phải là vùng đất của thần sao?"
Thái Linh lắc đầu: "Không phải, đây là vùng đất của bộ lạc Tà thần, thế giới của thần ở trên này.'
Thái Linh chỉ lên bâu trời, nhưng do đang ngồi trong nhà nên hướng phía trên đó vừa hay lại là nóc nhà.
Giống cái nhìn lên nóc nhà khó hiểu hỏi: "Sao cô biết thần ở trên đó?"
Thái Linh cười ra vẻ thân bí nói: "Thần cho chúng tôi biết mà."
Giống cái như không tin vào tai mình, muốn hỏi thêm liên bị Thái Linh thúc giục dùng bữa. Giống cái nghe cô không hỏi thêm, tập trung vào các món ăn. Thái Linh bên kia dùng đũa gắp, nhưng giống cái không thể ăn theo cách đó, cô nhiều lân vươn tay lên muốn dùng tay bốc thức ăn, lại cảm thấy mình làm như vậy sẽ vấy bẩn các món ăn xinh đẹp trước mắt.
Thái Linh hiểu ý nói với giống cái: "Cô cầm thìa lên ăn theo tôi nè."
Thái Linh dùng thìa chỉ giống cái xúc đồ ăn. Giống cái nhanh chóng lấy được thức ăn mình muốn, khi cho món thịt kho vào miệng, hai mắt cô mở to, không kịp nhai đã nuốt.
“Ngon quái"
Tiểu thú nhân bên cạnh cũng thốt lên thích thú: "Ngọt, mềm mềm ăn rất ngonl"
Thái Linh thấy hai người thích liên khuyến khích họ: "Vậy ăn nhiều vào."
Cô tranh thủ bầu không khí hòa hợp hỏi tên hai người. Giống cái tên là Vân, con trai cô tên là Ngọt, thuộc bộ lạc Hà Điểu, bạn đời mất tích sau đêm động đất không biết là sống hay chết
Thái Linh khuyên nhủ Vân: "Nếu có thể, hãy quay lại nơi cô và con mình bị tách khỏi bạn đời tìm thử, biết đâu được anh ấy vẫn còn sống."
Vân tỏ ra bất ngờ vì lời khuyên của Thái Linh, cô từng có ý định quay lại tìm bạn đời, nhưng các thú nhân đều bảo chồng cô chắc chắn đã chết, không thì cũng bị thương nặng, quay lại tìm chỉ càng thêm đau lòng.
Vân sụt sịt kể lại chuyện các thú nhân khuyên nhủ cho Thái Linh nghe.
Thái Linh thở dài nói với Vân: "Sao có thể không quay lại tìm được chứ, nếu đến đó thấy chồng mình bị thương cô đem anh ấy về chữa trị, dù sau này anh ta có như nào hai vợ chồng vẫn có thể nương tựa nhau mà sống, còn nếu anh ta chết thì lượm xác về chôn cất đàng hoàng. Sau này con cô lớn lên mang nó ra mộ cha, nói cho nó biết, người nằm ở đó chính là cha nó, đã vì hai mẹ con mà hy sinh, chứ đừng để anh ta nằm lẻ loi ở nơi ấy, thành thức ăn cho thú dữ-"
Vân mở lớn mắt nhìn Thái Linh, những lời Thái Linh nói thật kỳ lạ nhưng không hiểu sao lại khiến nước mắt Vân chực trào ra, tay câm thìa của Vân run lên, mất vài phút sau cô mới lấy lại tinh thần đáp lời Thái Linh: "Cảm ơn cô, cảm ơn vì những điều cô vừa nói, cô thật tuyệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận