Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 111: Truyền nghề
Chương 111: Truyên nghề
Thái Linh mang hai thú nhân lạ đi vào bộ lạc, thu hút sự chú ý của các thú nhân Nhật Điểu. Cô không nhìn những người xung quanh, nhắm thẳng đi tới chỗ Lạc Nhật. Từ khi cô đi vào Lạc Nhật chưa một lần bày ra sắc mặt tốt, cô biết hắn không vui vì bản thân đi qua đêm, không nghe lời quay về lúc trời tối. Nhưng chuyện tìm người quá gấp, hơn nữa cô không phải là thành viên bộ lạc Nhật Điểu, có xảy ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng tới bộ lạc hay cá nhân Lạc Nhật, nên Thái Linh không cảm thấy mình có lỗi gì.
Cô bơ đi cảm xúc của người trước mặt, cười nói: “Trên đường ởi tôi gặp hai thú nhân này, họ bị bệnh, cần giúp đỡ, không còn chỗ nào tốt hơn, chỉ đành phiên anh cho họ ở ké một thời gian."
Lạc Nhật không vui, nhưng cũng không từ chối, cũng chẳng đồng ý.
Thái Linh khá khó xử, đột nhiên Bảo Long nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, bô bô nói: "Tộc trưởng cô ấy chữa được cả vết thương gãy tay gãy chân, giống cái này bị gấy chân lâu rồi sinh tật, cô ấy cũng chữa được.'
Lời này quả nhiên khiến sắc mặt Lạc Nhật thay đổi, nhưng chỉ một lát, sau đó càng đen hơn.
Thái Linh không tài nào lý giải nổi vì sao hắn lại bày ra bộ dáng này, cô quy tất cả là do bản thân không quay lại theo yêu cầu khiến hắn không vui.
Thái Linh chỉ đành căng da mặt tiếp tục nói chuyện: "Bảo Long nói đúng, nhưng tôi cần một chỗ an toàn cho họ ở lại, quá trình chữa trị tốt rất nhiều thời gian và yêu câu một nơi an toàn tuyệt đối, nếu không sẽ khó thành."
Sau một hồi im lặng cuối cùng Lạc Nhật cũng phản ứng, hắn gật đầu. Thái Linh thở phào, mang Vương và Triều tới một nơi sạch sẽ.
Các thú nhân trong bộ lạc Nhật Điểu đều đã nghe được lời Bảo Long nói, vây quanh cô, tò mò nhìn chân Triều.
Triều vốn rất tự ti với đôi chân cong vòng xấu xí của mình, khi bị các thú nhân khác quan sát, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Thái Linh phát hiện ra thay vì xua đuổi người xem, cô khuyên Triều: "đừng ngại, không có gì phải ngại cả, bệnh tật là chuyện thường tình.'
Nói rôi cô còn hài hước chỉ vào khuôn mặt có sẹo của bản thân: "Cô nhìn nè, tôi cũng có một bệnh, rất xấu XÍ.
Triều khi này mới lên tiếng hỏi: "Sao cô không chữa trị đi?”
Thái Linh mỉm cười đáp: "Tôi mới tới nơi này, vẫn chưa tìm ra được dược liệu thích hợp." Triều tò mò hỏi về nơi cô tới, ngay khi nghe Thái Linh kể cô đến từ bên kia biển lớn, Triều cũng giống như các thú nhân khác đã nghe vê chuyện của cô trước đó, đầy sùng bái, kinh ngạc và thán phục.
Thái Linh kể chuyện xong, thấy Triều đã dần quen với không khí nơi này, cô bắt đâu vào chuyện chính, nghiêm túc nói với Triều: "Bây giờ tôi sẽ tiến hành bẻ chân cô, nắn lại lần nữa, rất đau, cô chịu được không?"
Triều mím môi gật đầu, cơn đau do gấy chân cô đã từng chịu qua thật sự rất khó quên, nếu được cô không muốn phải nhớ lại thêm lân nào, nhưng vì tương lai có thể đi lại, cô nguyện chịu thêm một lần nữa.
Xác định Triều chấp nhận phương thức chữa trị của mình, Thái Linh đứng lên nhờ Bảo Long mang mình đi tìm dược liệu. Cô dựa vào chức năng chỉ đường của mũi tên, tìm được quả trắng cần dùng để bó bột.
Gần nơi có thuốc bó bột cô tìm được hoa đỏ và một loại hoa màu tím thích hợp làm hai loại xà bông cho thú nhân. Đã có trong tay một phần nguyên liệu để làm xà bông, cô cố gắng tìm cho đủ, quả nhiên tìm được.
Thái Linh cười lớn, khiến Bảo Long đi theo cũng tò mò, nhưng có hỏi như nào cô cũng không nói, chỉ bí hiểm nháy mắt với hắn.
"Chờ tới lúc tôi tặng đồ cho tộc trưởng, cậu sẽ biết đó là gì."
Cô cùng Bảo Long quay lại với đây đủ dược liệu trên tay, việc đầu tiên cô hỏi các giống cái xung quanh, xin một miếng da thú mới, đưa cho Triều.'Cô cắn vào miệng đi, đau thì cắn nó, cẩn thận cắn phải lưỡi."
Triều nghe lời câm lấy, nhét vào miệng.
Thái Linh hỏi lớn tiếng: "Các thú nhân, ai có sức mạnh và khả năng nhắm chuẩn?"
Có rất nhiều thú nhân đưa cao tay, nhưng khi nghe cô nói là bẻ chân giống cái họ dè chừng, không dám nhận. Vương muốn tự tay làm, liên bị Thái Linh ngăn cản.
"Anh là bạn đời cô ấy, không thể nhẫn tâm xuống tay được."
Lạc Nhật bước lại gân, nhìn chân Triều, nói: "Để tôi làm cho."
Nói rồi hắn ngồi xuống, hỏi: "Bẻ thế nào?"
Thái Linh chỉ cho hắn vị trí gấy chân khi trước của Triều. 'Bẻ ở đây, dứt khoát vào.'
Lạc Nhật không thèm nhìn phản ứng của Triều và bạn đời cô, nắm chân bẻ.
Rắc.
"ÁI"
Triều hét lên thảm thiết, Vương ôm chặt cô mắt mở lớn trừng trừng nhìn chân Triều.
Thái Linh vội vàng nắm lấy chân bị bẻ gấy của Triều, đắp thuốc và bó bột định hình lại. Loại thuốc cô dùng có tác dụng giảm đau, thúc đẩy quá trình phục hôi nhanh hơn.
Triêu rất đau, cô khóc thút thít, chôn mặt trong lòng bạn đời, lát sau cơn đau từ từ thuyên giảm, khi này cô mới ngừng khóc.
Thái Linh chỉ Vương quá trình thay thuốc mỗi ngày và nên cho cô Triêu ăn những gì. Dặn dò xong, Thái Linh đi làm xà bông, chẳng mấy chốc hai loại xà bông thơm ra đời, cô đem về tặng cho Lạc Nhật xem như chuộc tội.
"Xin lỗi vì không thể nghe lời anh quay về vào buổi tối, quà này xem như đền tội."
Cô chỉ vào cục xà bông có màu tím đen nói: "Này dùng cho thú nhân, khi tắm thì xoa lên khắp cơ thể và tóc sẽ làm mượt lông. Còn màu đỏ dùng cho giống cái, lưu hương khá tốt."
Bảo Long hào hứng xoay quanh hai viên xà bông, nói: “Đây là thứ cô nói đó à?
Thái Linh gật đầu, rồi nói thẳng công thức cho Bảo Long. Dùng hết dựa theo công thức tôi cho mà làm.”
Bảo Long vui vẻ nhận lấy, chạy đi tìm nguyên liệu mà cô nói. Đối với Bảo Long giờ đây những gì Thái Linh chỉ đều là bảo vật.
Cô nhìn theo bóng lưng Bảo Long, nhớ lại câu chuyện về y sư nơi này, bèn nói với Lạc Nhật: "Ngày mai tôi muốn đi vào rừng chết, anh có thể nhờ thú nhân có kinh nghiệm đi cùng tôi không?”
Lạc Nhật không đồng ý lớn tiếng quát: "Nơi đó quá nguy hiểm, cô không nên đi vào..
Thái Linh ôn tồn giải thích: "Nhưng nếu tôi không vào đó tìm thử tôi không yên tâm."
"Nói tóm lại là không được, chỗ đó quá nguy hiểm, nếu các thú nhân trong tộc cô mà rơi vào đó, e không xong rồi."
Thái Linh không vui, nhưng cô chẳng thích cãi nhau, nên đã đưa ra một điều kiện hết sức hấp dẫn: "Nếu anh giúp tôi lân này, tôi hứa với anh sẽ nhận một thú nhân trong tộc anh, dạy họ y thuật.”
Lạc Nhật không thể tin nhìn cô, y thuật vốn là bí mật, y sư nơi này xem nó như vật báu, hận không thể giấu nghề, nào có ai sảng khoái như cô, đồng ý dạy ra ngoài.
Hắn nhíu mày hỏi: "Cô làm thế này không sợ bộ lạc trách tội à?”
Thái Linh lắc đầu: "Dược sư chúng tôi không bị sự quản chế của bộ lạc, muốn truyền nghề cho ai thì truyền, không cần phải hỏi ý kiến ai hết. Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ giúp bộ lạc các anh có được một dược sư không thua kém gì tôi.
Cô nào có bộ lạc, y thuật này của cô cũng do dị năng ban cho, nên cho ai hay không đều nằm trong tay cô, chẳng cân phải hỏi ai. Nhưng cô cũng không dại nói huych toẹt cho Lạc Nhật nghe, nên vẫn luôn giả bộ mình có bộ lạc.
Lời đê nghị này quả hấp dẫn, một dược sư có ý nghĩa vô cùng lớn, nó thậm chí còn vượt qua cả bột mặn, có dược sư là có sự bảo toàn tính mạng cho toàn bộ lạc, trong khi đó y thuật của Thái Linh rất tốt, còn vượt xa y sư bộ lạc Hạc Điểu, nếu thú nhân được cô giảng dạy chắc chắn sẽ là một dược sư giỏi.
"Được tôi sẽ mang cô vào rừng chết, nhưng trước khi đi cô phải chọn ra người muốn dạy, truyền dạy cho họ kiến thức cơ bản trước."
Thái Linh biết Lạc Nhật sợ cô gặp chuyện ở trong rừng chết, lúc đó lời hứa này sẽ không được thực hiện. Thái Linh không từ chối, nhưng cũng đưa ra điều kiện: "Tôi sẽ dạy người được chọn ba ngày, sau ba ngày chúng ta bắt đầu tiến vào rừng chết."
Lạc Nhật hơi do dự nhưng cuối cùng cũng chấp nhận. Sau khi đạt được thỏa thuận, hắn gọi toàn bộ thú nhân trong tộc mình lại, hỏi các thú nhân.
"Ai muốn trở thành dược sư như Thái Linh?"
Các thú nhân trong tộc quá bất ngờ, nên không biết phản ứng ra sao ngoài việc cứ nhìn ngây ngốc vào tộc trưởng.
Bảo Long ngược lại, hắn la lớn: "Vậy là cô ấy chịu dạy chúng ta?”
Lạc Nhật gật đầu: "Thái Linh sẽ nhận một người làm học trò, truyền dạy y thuật, ai tự tin và muốn học thì bước ra. Chúng ta cần phải nắm lấy cơ hội này!"
Các thú nhân vô cùng cảm động, họ nhìn nhau cuối cùng đồng nhất đưa ra ý kiến. "Dược sư nên để giống cái học thì hơn."
Lạc Nhật cũng đồng ý. Khi này có ba giống cái bước lên trong đó có Lạc Bình em của Lạc Nhật.
Thấy có ba người bước lên, Lạc Nhật không biết chọn ai bèn nói: "Tôi sẽ mang cả ba người đi gặp Thái Linh, cô ấy chọn ai ba người không được tị nạnh hay trách cứ. Nhớ chưa?”
Ba giống cái lớn tiếng đáp: "Chúng tôi nhớ rồi thưa tộc trưởng."
Trong chuyện này Lạc Bình cũng không có ý kiến, đối với cô chỉ cân Thái Linh chịu dạy, thì cô chọn ai cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận