Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 78: Vùng đất với căn bênh kỳ quái

Chương 78: Vùng đất với căn bênh kỳ quáiChương 78: Vùng đất với căn bênh kỳ quái
Chương 78: Vùng đất với căn
bệnh kỳ quái
Nóng và khát - hai cảm giác này không ngừng tìm sự tôn tại trong tâm thức của Thái Linh, buộc cô phải tỉnh lại.
Thái Linh mơ màng mở mắt, trong tâm nhìn toàn là ánh sáng trắng, cô chớp mắt vài lân mới có thể nhìn rõ cảnh vật phía trước.
Bầu trời cao trong xanh, cảm giác dưới thân rất lạ như thể cô đang nằm trên đống cát.
Thái Linh giật mình - hình như cô đã rời khỏi nước.
Cô mệt mỏi chống đỡ thân thể ngồi dậy, toàn thân mệt rã rời, nhưng miệng lại mỉm cười vì cuối cùng cô đã lên bờ, rời khỏi vùng biển chết chóc.
Nhưng hình như cô đánh mất thứ gì đó? Cô nhìn qua quýt xung quanh, cành cây gỗ trắng cô bám trên biển đang nằm bên cạnh, nhưng Tà Khuyết đâu? Con bé rõ ràng cũng cùng cô bám vào một thân cây cơ mà?
Thái Linh mở miệng, đôi môi cô vừa khô vừa nứt nẻ."Tà Khuyất...'
Giọng cô khàn đặc.
Do không có sức nên tiếng gọi của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu. Thái Linh đứng lên lảo đảo bước dọc bờ biển, tìm kiếm bóng dáng Tà Khuyết, trèo qua một khoảng đá chắn qua bờ biển, cô nghe có tiếng nói chuyện.
"Đây là tiểu thú nhân nhỉ?"
Thấy có từ ngữ quen thuộc Thái Linh bước nhanh hơn, từ trên cao cô nhìn thấy một nhóm thú nhân lạ đang ngồi trên bãi biển xem xét thứ gì đó, bọn họ có năm người, thân hình cao gây, tóc tai bờm xờm.
Cô vội vàng trèo xuống, đi nhanh về phía bọn họ.
Sau một đêm một ngày từ lúc thuyền bị đắm, vì quá mệt và đói cô ngất xỉu khi đang lênh đây trên biển. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm nơi này, không biết qua mấy ngày, bụng cô bây giờ rất đói, miệng khát đến khô cổ, nên chỉ cần đi nhanh một chút tâm mắt sẽ hoa lên, bước chân liêu xiêu khó đứng vững.
"Xin dừng tay." Thái Linh hô lớn tiếng.
Năm thú nhân quay đầu lại nhìn cô, giờ Thái Linh mới quan sát được kỹ bọn họ. Nước da của các thú nhân có màu rất lạ, hơi tím tái, khắp toàn thân đều có những nốt mụn nhỏ màu trắng trông rất gớm.
Cô điêu động dị năng xem xét, ngay lập tức thông tin báo về khiến cô hoảng hốt.
Năm thú nhân này nhiễm phải một loại dịch bệnh có tên là tái gia, đây là lân đầu tiên cô nghe thấy tên này, tình trạng của cả năm người đều ở mức nguy hiểm.
Theo thông tin dị năng cung cẩm, loại bệnh này sẽ biến da người thành màu tím, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ mọc thêm các nốt mụn nhỏ, khi các nốt mụn vỡ ra bọn họ sẽ chết.
Điều đáng sợ hơn, loại bệnh này có khả năng lây lan rất cao, lây từ người qua người thông qua đường tiếp xúc.
Thái Linh âm thầm rủa trong bụng, cô rốt cuộc đã trôi dạt đến chỗ quái quỷ nào vậy!
Thái Linh giữ khoảng cách với bọn họ, lần nữa nói: "Xin đừng động vào cô ấy, trên cơ thể con bé mang theo một loại vi khuẩn đáng sợ, có thể khiến thú nhân tử vong ngay lập tức."
Thái Linh mong với lý do đặc biệt này sẽ hù dọa được bọn họ.
Năm thú nhân kia vừa nhìn thấy có giống cái xuất hiện, hai mắt sáng như sao, dù giống cái này có hơi xấu xí nhưng bọn họ cũng không quan tâm, chỉ là khi nghe cô nói như vậy, bọn họ có hơi sợ tiểu giống cái đang nằm trên cát, nhắm nghiên mắt, mặt mày vàng vọt xanh xao, như thể đã chết rồi.
"Cô ta lừa chúng ta đấy!" Một thú nhân nói.
"Có khả năng." Thú nhân khác tán thành.
Đột nhiên có một thú nhân lớn tiếng cười: "Cô ta nói con nhóc này mang theo vi khuẩn đáng sợ, vậy có đáng sợ bằng căn bệnh của chúng ta không?”
Lời này vừa dứt bầu không khí quỷ dị bao trùm năm thú nhân, bọn họ bày ra bộ mặt như thể có ai đó đâm vào vết thương lòng không muốn nhắc lại của mình, có chút đau đớn không cam lòng, nhưng rồi lại nghĩ tới gì đó mà cười lên khoái chí.
"Đúng vậy, bệnh của bọn này còn đáng sợ hơn vi khuẩn!"
Thú nhân khác đệm vào: "Dù sao cũng sắp chết, hôm nay sẵn có hai giống cái dâng đến tận miệng, vui vẻ chút đi!"
Lời này vang lên, các thú nhân liên nhìn Thái Linh với ánh mắt đê hèn, cô bất giác lùi lại, lũ sắp cận kê cái chết thường thích làm liều, giờ muốn thoát khỏi tay bọn chúng và cứu được Tà Khuyến an toàn là điều không thể.
Thái Linh mím môi đầu óc cô suy tính thật nhanh tìm kiếm biện pháp tốt nhất.
Đột nhiên dị năng của cô sau một hồi im lặng đưa ra một dòng thông báo: [Có thể chữa trị căn bệnh tái da' bằng một loại đất đen kết hợp nhựa cây màu đỏ và máu của loài cá vàng dưới biển. Máu cá vàng dùng để uống tươi vào giữa trưa và 12 giờ đêm. Thịt cá dùng ăn vào sáng sớm. Đất đen dùng để đắp lên các vết mụn, nhựa cây màu đỏ pha với nước, tắm vào buổi tối. Ngoài ra để tránh lây lan có thể dùng nước muối sát trùng cơ thể mỗi ngày đối với người chưa nhiễm bệnh. ]
Thấy phương thức chữa trị xuất hiện, Thái Linh mở to hai mắt hào hứng nói với nhóm năm thú nhân kia: "Xin mấy người tha cho tôi và tiểu giống cái kia một mạng, tôi biết cách chữa khỏi căn bệnh trên cơ thể mấy người."
Năm thú nhân nghe xong thì đứng sững người giây lát, sau đó nhìn nhau cười phá lên, không tin cô có thể chữa trị được.
Một thú nhân lớn tiếng nói: "Cô nghĩ mình là ai, một giống cái kỳ lạ dạt vào từ hồ lớn, thân thể yếu ớt, mặt có sẹo, còn có khả năng nhiễm vi khuẩn chết người, mà dám hô hào có thể chữa được căn bệnh quái ác này của bọn ta. Thay vì chữa cho chúng tôi sao cô không tự chữa cho mình vào tiểu giống cái này đi” Bọn này khá lì, giờ có vẻ cô nói gì chúng cũng không tin. Thái Linh nghiến răng tính đến phương pháp cuối cùng, cùng lắm cô liều một trận sống chết với bọn chúng.
"Này
Có tiếng hô lớn vang lên, vọng tới từ khu rừng bên cạnh bờ biển.
Thái Linh và nhóm năm thú nhân đều giật mình, nhìn vê phía đó. Chỉ thấy có một thú nhân quấn da thú kín mít từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt đỏ như máu đang nhìn bọn họ.
Hắn chuyển tầm nhìn thẳng vào Thái Linh hỏi: "Cô có thể chữa căn bệnh đó sao?"
Năm thú nhân kia vội vàng lên tiếng.
"Mày đừng tin cô ta, giống cái này muốn sống nên mới nói vậy thôi."
"Mà mày là ai sao lại chen vào chuyện của bọn tao?" Thú nhân ngồi trên cây kia hờ hững liếc nhìn năm thú nhân đang thao thao bất tuyệt bên dưới, lạnh lùng đáp: "Tộc Nhật Điểu."
Vừa nghe tới cái tên này, mặt mày năm thú nhân lạ tái mét, nhìn nhau, không một lời vội vàng kéo nhau chạy nhanh đi.
Hắn chỉ tới một mình đã đủ dọa năm tên, nếu vậy cô có cơ hội sống sót từ tay tên này hay không.
Hắn vẫn không xuống khỏi cành cây, ngồi chôm hổm hỏi lại: "Cô biết chữa căn bệnh của bọn họ thật hả?”
Thái Linh đánh liêu gật đầu, sợ hắn không tin cô nói: "Triệu chứng căn bệnh của bọn họ xuất hiện trên da, ban đầu da sẽ tím tái sau đó mọc lên các nốt mụn, nếu những nốt mụn này vỡ ra bọn họ sẽ chết. Bệnh này được gọi là bệnh tái da”
Cô nói xong Thú nhân trên cây trừng mắt nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.
Thái Linh nào dám lên tiếng hỏi xem hắn nghĩ gì, hay có chịu buông tha cho cô hay không. Hiện giờ cô đang ở trên địa bàn của người ta nên không dám quậy, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, trong lúc đó cô tranh thủ lại gần Tà Khuyến ôm con bé vào lòng che chở cho nó.
Đứng giữa trời nắng gay gắt, cô là người lớn còn chịu không nổi huống chỉ là Tà Khuyết. Hơn nữa cô cần phải kiểm tra tình hình con bé, xem tà Khuyết có ổn không.
Khi cô vừa ôm Tà Khuyết vào lòng thú nhân trên kia cất tiếng hỏi: "Cô thuộc tộc thú nhân nào, đến từ đâu?"
Thái Linh sợ mình nói bản thân là thú nhân Tà thần sẽ bị giết, nhưng bảo cô nói ra cái tên Miêu Điểu cô không tích, đó là nơi đã ruồng bỏ và đối xử tàn nhẫn với cô, cả đời này cô không muốn nhắc lại quá khứ từng là tộc nhân của họ. Cuối cùng Thái Linh thử thăm dò: "Anh biết về thú nhân Tà thần chứ?"
Thú nhân trên cây dửng dưng đáp: "Tên xấu thế, chưa nghe bao giờ."
Thái độ trả lời không được thân thiện lắm, nhưng bù lại nó cho Thái Linh chút niềm vui. Điều này chứng tỏ ở đây không có luật biến thú nhân thành thú nhân Tà Thần.
Cô khẳng khái đáp: "Tôi là thú nhân Tà thần, đến từ bên kia hồ lớn."
Thú nhân kia nhướng mày nhìn cô rồi nhìn ra biển, sau đó hắn nhảy xuống khỏi cành cây cao từ từ đi về phía cô.
Thái Linh hồi hộp chờ đợi thú nhân kia, là phúc hay họa chỉ cần tích tắc sau cô sẽ rõ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận