Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 64: Thì ra nơi đây là núi lửa

Chương 64: Thì ra nơi đây là núi lửaChương 64: Thì ra nơi đây là núi lửa
Chương 64: Thì ra nơi đây là núi lửa
Một đêm ngủ ngon giấc, ngày hôm sau khi vừa tỉnh dậy, thay vì dựng nhà Ưng Phan đề nghị các thú nhân đi săn thú kiếm đồ ăn, Bà Bà và Tà Khuyết hái rau và quả dại, còn hắn mang Thái Linh lên cao nhìn một lượt địa hình nơi này để chọn chỗ xây dựng nhà.
Kế hoạch đâu vào đấy của Ưng Phan khiến Thái Linh nể phục, con người có tố chất lãnh đạo dù sinh ra ở thời kỳ nào, thuộc tộc loài nào cũng có thể phát sáng.
Ưng Phan mang Thái Linh bay lên không, sau bảy ngày điều trị da hắn chưa phục hồi nhưng bộ lông trên cánh lại mọc ra dày dặn đủ để hắn có thể bay trong vài giờ.
Diện tích khu rừng không lớn, bay tâm ba mươi phút đã nhìn hết toàn cảnh. Từ trên cao nhìn xuống, Thái Linh phát hiện ra nơi này không phải là một cánh rừng, nó như thể một cái hố, xem kỹ thì khá giống miệng núi lửa. Một mặt của nó giáp biển, nhưng ba mặt còn lại được bao bọc bởi núi đá đen kỳ lạ.
Cô nhớ tới câu chuyện của Tà Khuyết kể về lời đồn nơi này, thú nhân đi vào không thể ra, bỗng rùng mình. Nếu nơi đây đúng là núi lửa thì truyền thuyết kia không hề sai.
Cô quan sát cánh rừng lần nữa, cây cối xum xuê, không giống tình trạng của một núi lửa đang hoạt động, nếu núi lửa nơi này đã chết thì không sao, nhưng lỡ như nó còn sống thì sẽ thế nào?
Theo hiểu biết của cô một ngọn núi lửa còn sống sẽ hiếm khi có cây cối xanh tốt như thế này, nhưng đây là thế giới thú nhân, nơi con người có thể hóa hình và bay lượn, mọi lý thuyết thông thường cô biết không thể áp dụng cho chốn này, có khi một ngọn núi lửa còn sống vẫn có thể để cây cối mọc lên như thường.
Theo thông tin Tà Khuyết cung cấp, nhiều năm rồi không có người đi xuống đây, nên có lẽ núi lửa không còn hoạt động.
Ưng Phan vỗ cánh hỏi Thái Linh: "Cô thấy vùng đất này thế nào?"
Thái Linh mím môi không biết có nên nói cho Ưng Phan nghe về núi lửa hay không?
Thấy cô im lặng, Ưng Phan chợt căng thẳng, hắn dè chừng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Thái Linh ấp úng: "Anh... anh có biết về núi lửa không?”
"Núi lửa? Tôi chưa từng nghe bao giờ, nó như thế nào và hoạt động ra sao?”
Thì ra là chưa từng nghe, thảo nào Ưng Phan lại chọn nơi này. "Núi lửa là một nơi mà ở bên dưới lòng đất không phải đất bình thường, mà toàn là dung nham nóng, nếu như một ngày nào đó dòng dung nham trào lên, nó sẽ nướng chín tất cả. Dung nham từ núi lửa còn đáng sợ hơn cả lửa."
Ưng Phan rùng mình, từ sự kiện đêm đó, Ưng Phan cực ghét lửa, nhưng hắn cũng biết lửa có tác dụng với đời sống thú nhân, nên dù có ghét hắn cũng buộc phải sử dụng lửa, chỉ là núi lửa hôm nay hắn nghe thấy có vẻ ghê gớm hơn lửa. Dung nham đó rốt cuộc có hình dáng thế nào?
Hắn lên tiếng: "Có phải vùng đất này có núi lửa đúng không?”
Quả là một thú nhân nhạy bén, Thái Linh đáp: "Tôi không chắc lắm, nhưng nhìn các các dãy núi xung quanh, xếp hình rất giống miệng núi lửa... tôi đã từng nhìn thấy... trong dự kiến của mình." "Nếu là núi lửa thật chúng ta nên làm gì?" Ưng Phan buồn bã, cứ tưởng đã tìm được một chỗ cư trú an toàn, nào ngờ lần nữa lại nhảy vào chốn nguy hiểm, rốt cuộc Tà thân có muốn họ sống hay không đây?
Thái Linh nhìn ra về bờ biển, không có hòn đảo nào nằm ngoài khơi xa, trong dòng ký ức của Thái Linh Miêu Điểu, hồ lớn là điểm kết của khu rừng, chẳng ai có thể băng qua nó.
"Chúng ta tốt hơn nên rời khỏi vùng đất này, chốn này dường như không thuộc về chúng ta" Thái Linh nhìn những con sóng võ vào bờ từ trên cao nói như nỉ non.
"Còn có vùng đất khác tôn tại trên thế giới này sao?" Các thú nhân luôn nghĩ rằng thế giới này vốn chỉ rộng bấy nhiêu đây, hồ lớn hay còn gọi là biển chính là điểm cuối cùng của thế giới.
Thái Linh chân chừ gật đầu. Tôi nghĩ là có.' "Nó nằm ở đâu?" Nếu có một nơi như thế Ưng Phan cũng muốn đến để nhìn thử. Hắn thật ra rất chán ghét vùng đất này, bởi ở đây toàn là các bộ lạc có quy củ khắc nghiệt, nếu còn bám trụ ở đây tương lai của họ mịt mù tựa như lớp sương bao quanh vùng đất này vậy.
"Có lẽ ở bên kia biển lớn."
"Cái gì?” Ưng Phan lớn tiếng. Biển chẳng phải là điểm cuối rồi sao, chúng ta không nhìn thấy được bờ bên kia sao cô chắc chắn bên kia biển lớn là một vùng đất khác?"
Thái Linh nhìn về biển, ở Trái Đất biển không phải là điểm cuối mà đó là nơi chia cắt các lục địa với nhau, muốn khám phá ra lục địa khác thì cần phải vượt biển, nơi này Thái Linh không chắc có thể áp dụng lối suy nghĩ đó được hay không.
Thay vì trả lời Ưng Phan cô hỏi lại: "Anh chắc chắn biển là điểm cuối của thế giới này không?” Ưng Phan im lặng, hắn không dám chắc vì đây chỉ là lời nói của người đi trước, chưa ai chứng thực được điều đó.
Hắn hỏi lại: "Nếu biển không phải là điểm cuối vậy làm cách nào để băng qua nó?”
Thái Linh mỉm cười: "Anh dám thử không?”
Ưng Phan vỗ cánh bay về phía biển, gió mang theo mùi mặn hất vào cơ thể hai người.
"Chỉ cân có cách tôi sẽ thử, tôi muốn đến vùng đất mới tìm kiếm hy vọng cho thú nhân Tà thần chúng ta."
Thái Linh yêu chết cái tính mạnh mẽ quyết đoán và dám thử thách này của Ưng Phan, cô nhịn không được vỗ nhẹ lên lưng thú của hắn như tán dương, làm Ưng Phan nhột, hắn hơi đảo người nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh liên giữ vững tư thế để Thái Linh không bị ngã. Thái Linh chẳng nhận ra mình vừa làm gì thú nhân người ta, vui vẻ nói: "Tôi có cách, chỉ cần anh dám đi tôi sẽ làm.
Cô hào hứng hô lớn: "Chúng ta thử băng qua biển lớn đi!"
Ưng Phan quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt thú sáng rực đáp: "Được."
Một tiếng chắc nịch.....
Y sư ngồi trước cửa hang, liên tục thử nghiệm các loại thảo dược bà ta tìm được. Phía trước cổng bộ lạc, tộc trưởng liên tục đi qua đi lại, mày nhíu chặt vô cùng lo lắng.
Bà ta nghe phong thanh hình như có ba bộ lạc đang đóng quân bên trong khu rừng của Tuân Điểu. Khi trước nghe được điều này chắc chắn bà ta sẽ phẫn nộ, nhưng bây giờ sau khi bị tộc trưởng uy hiếm bà ta lại thấy vui. Bà ta mà không được sống tốt thì các thú nhân trong bộ lạc cũng đừng hòng sống tốt. Một thú nhân ra ngoài săn thú đột nhiên bay vê, hóa hình ngay trước mặt tộc trưởng gấp gáp báo cáo: "Tộc trưởng thú nhân ba tộc kia đang dựng một công trình rất kỳ lạ trong rừng."
Tộc trưởng hốt hoảng: "Công trình gì?"
"Tôi cũng không biết, nó được làm bằng gõ, hình dáng kỳ quái lắm”
Tộc trước lập tức ra lệnh: “Cậu quay lại đó giám sát cho tôi, tuyệt đối phải tìm ra được tác dụng của công trình đó."
Thú nhân kia nhận lệnh vội vàng bay đi.
Ngồi bên trong nghe thấy vậy y sư liền cười vui vẻ, bà ta thật mong chờ ngày lũ tộc nhân của mình chịu đau khổ, khi ấy chắc không còn ai hối thúc hay cưỡng ép bà ta bào chế thuốc nữa đâu nhỉ?
"Thú nhân Hùng Điểu và Miêu Điểu, còn có Mã Điểu, sao cả ba tộc đó lại có thể ở cùng nhau được nhỉ?"
Đột nhiên y sư nghe được cuộc nói chuyện của hai thú nhân đang đứng ngoài sân.
Bà ta lẩm bẩm: "Hùng Điểu, sao bọn chúng lại mò tới đây?”
Hai thú nhân kia tiếp tục nói: “Ai mà biết được. Cậu có để ý không sáng nay một vài thú nhân Hùng Điểu dùng xà bông tắm gội nơi con suối chảy qua bộ lạc chúng ta đấy, mùi hương đó khác lắm, rất thơm, khi tắm xong thì lông tóc mượn mà không giống xà bông của chúng ta.
Đột nhiên bọn họ lia ánh mắt tới chỗ y sư, giọng nhỏ xuống.
"Có khi nào, lần y sư tới bộ lạc Hùng Điểu đã ăn cắp công thức xà bông của họ?”
Không nghe thấy hai thú nhân nói gì nữa, y sư tò mò quay đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của họ. Bà ta nổi khùng quát: "Nhìn gì mà nhìn, từ nay ta sẽ không chữa thương cho hai cậu nữal"
Hai thú nhân nhíu mày, quay lưng bỏ đi để lại y sư tức đến độ thở gấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận