Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 160: Âm thanh của thần
Chương 160: Âm thanh của thần
Vị trí xây dựng bộ lạc Tà thân rất cao, trong khi đó bức tượng Tà thần núi còn được họ đặt cao hơn, đứng từ xa có thể trông thấy một phân đâu của bức tượng.
Nhóm Vi sau hành trình dài băng qua bao nhiêu con suối, cùng những dãy đá nhấp nhô khó di chuyển, đến hoàng hôn ngày hôm nay đã nhìn thấy được phần đầu của tượng thần.
Khi nhìn thấy tượng thần tất cả đều hoảng hốt.
"Đó là gì vậy?"
"Vị kia là ai thế?
"Thân sao? Ngài ấy là thân sao?"
Ánh sáng hoàng hôn phủ lên bức tượng khiến màu vàng nhuốm một sắc vàng huyền ảo, từ xa nhìn tới tựa như thân đang đội ánh chiêu tà canh giữ vùng đất này. Đây là lần đầu tiên các thú nhân nhìn thấy tượng thần, họ không thể nào phân biệt được đó là gì, là thần hay chỉ là một bức tượng được dựng lên để tôn thờ.
Càng không có hiểu biết càng dễ dàng sợ hãi.
Vô số đôi chân từng được mệnh danh là thú nhân mạnh mẽ đang run lên, có nhiêu người chịu không được quỳ sụp xuống đất, ánh mắt hướng về phía bức tượng rực rỡ ở phương xa hô lớn.
"Đó là thần, chắc chắn chúng ta đang đi gân tới nơi ở của thần."
"Ngài thật đẹp!"
"Chói mắt nữa!"
Các thú nhân thì hô vang, nhưng Vi lại sợ hãi, nếu Thần thật sự hạ thế, hay nơi đây là thế giới của thần, thì những chuyện cô ta gây ra ngài liệu có trách cứ cô ta hay không? "Y sư cảm ơn ngài, nếu không nhờ ngài chúng tôi sẽ không tới được thế giới của Thần, ngài quả nhiên là con của Thần, ngài giáng thế đến với chúng tôi và cứu rỗi chúng tôi!"
Câu nói này vừa dứt, toàn bộ thú nhân đều quỳ xuống vái lạy cô ta.
Vi từ hoảng sợ bỗng bừng tỉnh.
Đúng vậy nếu thần trách cứ cô ta thì sẽ không để cô ta nhìn thấy ánh sáng dẫn tới nơi này, cho nên những việc làm của cô ta khi trước không là gì hết, đó chắc chắn cũng là ý chỉ của thân muốn cô ta tiêu diệt lũ tà ác, những kẻ cản trở cho danh ngài bừng sáng.
Đúng chính là như thết
Cứ vậy Vi đã tìm thấy chân lý cho cuộc đời mình, và cô ta tin chắc rằng mình chính là con của Thần, ngài gửi mình tới thế gian này để cho thú nhân tôn thờ và hiểu hơn về vinh quang của người. Vi ngẩng cao đầu, tự bản thân tẩy trắng cho chính mình, rồi hô hào mọi người: "Đứng lên đi, chúng ta đi thôi, tối nay hãy tới dưới chân ngài và bái lạy, từ giờ chắc chắn chúng ta sẽ được sống trong sự bảo hộ của thần, không còn thứ gì có thể đe dọa chúng ta được nữa.
Các thú nhân hô hoán theo ả: "Nếu được thần bảo hộ chắc chắn từ giờ chúng ta không cần phải sợ thứ gì hết!"
Mang theo tâm lý đó, một dòng người đông nghịt từ từ tiến về phía bộ lạc Tà thân, nơi mà bọn họ cho rằng đó là thế giới của thần, là nơi sẽ cho họ cuộc sống hạnh phúc mãi về sau. ...
Lúc này trong bộ lạc Tà thần, chiếc trống đầu tiên đã ra đời, làm bằng gỗ và da thú. Ngoài ra lá cờ cũng được may xong, với hai sắc màu chính là màu vàng rực, ở giữa lá cờ may thêm hình tròn màu trắng.
Thái Linh giải thích với các thú nhân: "Màu vàng tượng trưng cho mặt trời, cũng là màu của thần. Mặt trời thể hiện cho ngày mai tươi sáng, cho ánh sáng của sự thật. Còn màu trắng giống mặt trăng, đại diện cho tâm hồn của chúng ta luôn trong sạch và phát sáng. Ý nghĩa của lá cờ này chính là, thú nhân Tà thần luôn rực rỡ như ánh mắt trời mang theo tâm hồn trong trắng như mặt trăng xuất hiện vào đêm tối. Cho nên chúng ta không cần phải sợ hãi điều gì cả, dù đứng dưới ánh mặt trời hay mặt trăng, thú nhân Tà thần đều có thể ngẩn cao đầu mà sống!"
“Hay quát”
Tiếng trâm trồ vang lên, mọi người trong bộ lạc Thú nhân đều nhìn về phía lá cờ, từ lời giải thích của Thái Linh, mỗi người như thể được uống thuốc giải, xóa ta đi toàn bộ mặc cảm và đau khổ khi xưa, cảm thấy cuộc đời thú nhân đã qua của mình rất đáng tự hào. Sống dưới thân phận bị ruồng bỏ vẫn không phạm tội làm vấy bẩn tâm hồn, nên hôm nay mới có thể nhìn thẳng vào lá cờ màu vàng và trắng.
Lá cờ này chính là biểu tượng của thú nhân Tà thần kể từ bây giờ, sau này nó không chỉ xuất hiện ở trong bộ lạc mà còn ở nhiều nơi khác, khi người ta nhìn thấy lá cờ mang màu vàng cùng hình tròn màu trắng ở giữa, họ đều biết đó là người của đế quốc Tà thân, một quốc gia hùng mạnh nhất lục địa này, quốc gia tiên phong trong mọi lĩnh vực ở thú thế, cũng là cái nôi của nên văn hóa tín ngưỡng Tà thân.
Có cờ Ưng Phan theo lời Thái Linh, tìm kiếm những thân cây cao nhất ghép lại với nhau tạo thành một cọc cờ lớn, chôn xuống đất.
Ngay khi chôn xong, các thú thú nhân hỗ trợ đưa cờ bay lên cao.
Thái Linh hô lớn: "Nổi trống lên đi. Tiếng trống vang lên, lá cờ tung bay cũng chính là lúc chúng ta gửi lời chào đến toàn bộ thú nhân trên lục địa này. Từ nay Tà thân sẽ không còn yên lặng nữa, chúng ta đã cúi mình nhường nhịn quá lâu, bây giờ chính là lúc cho thế giới này biết chúng ta là ai, Tà thân là gì! NỔI TRỐNG LÊN!"
Thùng thùng...
Thùng Thùng...
Tiếng trống vang lên, lá cờ màu vàng rực rỡ cùng điểm tròn trắng xinh đẹp ở giữa cũng được treo lên cao, gió ngay lập tức thổi nó tung bay sãi rộng phô trọn hình dáng.
Bên dưới là cờ là bức tượng thân to lớn.
Tiếng trống khiến các thú nhân già và cả nhóm giống cái Bích Ngư giật mình hoảng hốt lảo đảo chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ở dưới tượng thần bọn họ bàng hoàng, sợ hãi và cả tò mò.
"Họ đang làm gì vậy?" Một giống cái Bích Ngư hỏi.
Thú nhân già lên tiếng: "Âm thanh như tiếng từ trời đó là gì?"
Người khác lẩm bẩm: "Phải chăng đó là tiếng của Thần?”
Uyển kéo tay bạn mình: "Mau tới xem thử đi."
Một thú nhân già nhắc nhở: "Chúng ta là thú nhân bên ngoài, đâu phải thú nhân trong bộ lạc Tà thần, giờ bước vào đó có khi sẽ bị đuổi ra ngoài, đừng vào thì hơn."
Câu nói này khiến các thú nhân có ý định vào trong bộ lạc phải dừng lại, đứng bên ngoài ngước nhìn lá cờ đang tung bay trong gió ở trên cao, cùng tiếng trống như đang nện vào trái tim của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận