Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 153: Xin đừng mang chúng tôi quay lai v
Chương 153: Xin đừng mang
chúng tôi quay lại vùng nước
Ưng Phan cùng các thú nhân mang theo hơn mười giống cái Bích Ngư quay vê bộ lạc.
Thái Linh đang chỉ đạo mọi người làm chuồng nhốt những con thú nhỏ họ bắt được, bỗng giật mình khi nghe thấy âm thanh có thứ gì đó ném trên mặt đất.
Cô hốt hoảng nhìn lại.
Một nhóm thú nhân có mái tóc màu xanh nhạt, đuôi cá màu xanh bị ném xuống đất.
Đây chính là người cá trong truyên thuyết.
"Đây là?" Cô hỏi Ưng Phan.
Hắn đáp: "Tộc Bích Ngư từng bắt bọn anh khi ở trên biển."
Nói rôi hắn bảo người đi gọi Ngọc tới.
Rất nhanh Kim cùng Ngọc xuất hiện, hiện tại hai người bọn họ đang tìm hiểu nhau, chờ một thời gian nữa sẽ xin tổ chức đám cưới.
Ngọc thường xuyên dùng hai chân đi bộ trên cạn, nên lớp da chân hiện tại vô cùng cứng cáp nhờ vậy tốc độ đi đường của cô nhanh hơn, còn khá vững vàng.
Lúc nhìn thấy các thú nhân đồng tộc cô sửng sốt. Thông qua vô số vết máu loang lổ trên mặt họ, Ngọc biết nhóm giống cái này đã bị Ưng Phan phong bế kỹ năng mê hoặc, thôi miên xóa ký ức.
Ngọc hỏi: "Tộc trưởng sao anh lại bắt được họ?"
Các giống cái Bích Ngư hiếm khi lên bờ, đã thế vùng rừng chết cách khá xa các rạn san hô, hai bên rất khó gặp được nhau, sao lại để Ưng Phan bắt được. Ưng Phan đáp: 'Là bọn họ tự bò lên bờ rôi đi vê hướng này, bị ta vô tình gặp được. Vốn không muốn động chạm tới bọn họ nhưng nào ngờ họ lại giám dùng kỹ năng mê hoặc, muốn lần nữa thao túng ta, nên ta liền mang tất cả về đây. Ngọc cô muốn ta làm gì với những giống cái này?"
Ngọc bất ngờ nhìn Ưng Phan, cô hiện đã là thú nhân của Tà thân, không còn liên quan đến Bích Ngư, sống chết của Bích Ngư cô chẳng có quyền quyết định, nhưng vì sao Ưng Phan lại hỏi ý kiến của cô.
"Tộc trưởng anh có ý gì?"
Ưng Phan thẳng thắn: "Đây là những chị em của cô, tuy bây giờ cô theo Tà thân, nhưng Bích Ngư vẫn là quê hương của cô, tộc nhân của cô nên như thế nào ta cho cô cơ hội quyết định."
Ngọc mở to mắt nhìn tộc trưởng, hành động này chẳng khác nào đang ngầm cho phép cô cứu họ. "Tôi... Ngọc ấp úng.Cảm ơn tộc trưởng tin tưởng."
Ưng Phan không đáp lại, im lặng chờ đợi quyết định của cô.
Các giống cái Bích Ngư hiện tại rất yếu, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt cảm xúc. Tất cả đều nhìn về phía Ngọc, tức giận vì cô giám đầu quân cho thú nhân trên cạn, quên đi trách nhiệm của mình.
Ngọc nhìn các thú nhân từng là chị em của mình, rồi hướng ánh mắt về phía tộc nhân mới.
Ngọc thích cuộc sống hiện tại, ở nơi này cô không phải lo lắng bất kỳ điều gì, sáng sớm cùng các giống cái vào rừng tìm thức ăn, tối về ngâm mình trong bồn nước lớn, cảm giác đó rất tuyệt, cô đã xem nơi này là nhà, nên không muốn phản bội lại tộc nhân của mình.
Nhóm Bích Ngư từng làm hại các thú nhân Tà thần, cô hiểu họ, đối với các giống cái Bích Ngư, những thú nhân từng là tù nhân trong tay họ khi gặp lại chẳng được Bích Ngư để vào mắt.
Nhưng cô không muốn lấy mạng ai hết.
Cô cúi xuống mở tấm da thú che miệng một người chị em ra hỏi: "Mọi người sao lại lên bờ?”
Vừa được mở khăn che miệng ra, giống cái Bích Ngư kia gân cổ chửi Ngọc: "Đồ phản bội, chính cô đã nói cho lũ thú nhân này biết cách ngăn cản kỹ năng của tộc chúng ta đúng không?”
Ngọc không thèm chối tội: "Đúng vậy là tôi đã nói cho họ biết cách để chống lại sự ma mị.'
"Cô điên thật rôi!" Giống cái kia tức đến mức muốn xông lên cào vào mặt Ngọc đáng tiếc cô ta không thể, chỉ đành dùng võ mồm.Cô làm như vậy là chống lại bộ lạc, chống lại nơi đã sinh ra cô, hủy hoại đi điểm mạnh của chính tộc chúng tal"
Ngọc bật cười: “Cô nói kỹ năng ma mị kia của chúng ta là điểm mạnh ư? Nó chẳng phải là điều đáng nguyền rủa hay sao, vì nó mà tộc chúng ta bao đời nay đều không sinh ra được một giống đực nào, thứ ấy là lời nguyên mới đúng.
Nghe vậy giống cái kia không thể phản bác nổi, nhưng cũng chẳng chặn nổi miệng cô ta. "Tội phản bội thì có lấy lý do gì cũng không xóa hết được. Từ hôm nay cô chính thức bị khai trừ khỏi tộc Bích Ngư, ngày sau chỉ cần thấy cô dưới nước đừng trách chúng ta không nể tình chị em, gặp là sẽ đuổi đánh."
Ngọc gật đầu: "Kể từ ngày đi theo nhóm thú nhân Tà thần tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay, yên tâm tôi sẽ không bao giờ xuống biển."
Ngọc quay qua nói với Ưng Phan: "Tôi không thể làm lơ ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bộ lạc Bích Ngư, vì vậy tôi muốn xin tộc trưởng một điều."
"Cứ nói.'
"Hãy thả họ về với biển lớn, sau này nếu họ còn xuất hiện và có ý muốn hãm hại tộc nhân chúng ta, tộc trưởng muốn làm gì thì tùy ngài. Hôm nay lời cầu xin này của tôi xem như trả hết ân nghĩa cho bọn họ."
Nói rồi cô quay qua nhìn vào các chị em của mình: "Mọi người hãy quay về biển sinh sống đi, sau này đừng lên bờ nữa, tôi cũng xin thê từ nay sẽ không bao giờ dùng kỹ năng ma mị kia của bộ lạc Bích Ngư cho tới khi tôi chết."
"Cô... Giống cái cùng tộc không thể ngờ được Ngọc có thể dứt khoát từ bỏ bộ lạc Bích Ngư như vậy.
"Tại sao cô lại chọn bọn họ, giữa chúng ta và họ chẳng có đặc điểm nào giống nhau cả?" Giống cái đó tò mò hỏi. Ngọc nhìn vê phía Kim, nở nụ cười hạnh phúc: “Nơi này tôi có người mình yêu, cũng có nhà thuộc về mình, có một hồ tắm nhỏ để ngâm cơ thể khát nước sau một ngày làm việc, có bạn bè. Cuộc sống ở đây rất tốt đẹp, tôi yêu thích cuộc đời như thế này. Thật xin lỗi vì đã khiến mọi người thất vọng, thôi giờ hãy quay về biển lớn đi."
Ưng Phan cũng không muốn máu của bất kỳ thú nhân nào chảy trên vùng đất của họ, hắn ra lệnh cho các thú nhân đưa Bích Ngư quay lại biển lớn.
Lúc các thú nhân lại gần, các giống cái bị nhét da thú vào miệng đột nhiên quẩy mạnh, lắc đầu ánh mắt nhìn về phía các thú nhân đầy cầu xin.
Nhóm thú nhân Tà thân đang tay vươn ra vội dừng lại, không biết nên xuống tay hay không.
Giống cái không bị che miệng hốt hoảng gào lớn: "Không được, chúng tôi không muốn quay về vùng nước, không được đưa chúng tôi quay lại đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận