Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 127: Y sư kiêu ngao

Chương 127: Y sư kiêu ngaoChương 127: Y sư kiêu ngao
Chương 127: Y sư kiêu ngạo
Vi nhíu mày nhìn tình cảnh của chợ trao đổi, cô ta nghe các thú nhân Hạc Điểu nói bọn họ là thú nhân được các bộ lạc khác tôn sùng bởi chỉ có họ mới có khả năng y thuật, mỗi năm đến chợ trao đổi các bộ lạc đều phải xếp hàng tranh nhau mua thảo dược của họ nhưng năm nay sao lại thế, trước quầy của họ chỉ có lẻ tẻ mấy thú nhân, nhìn chẳng giống khí thế của một bộ lạc được tôn sùng gì hết, là Hạc Điểu lừa cô ta hay thời thế thay đổi.
Vi đang nhíu mày nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của một thú nhân, ngay khi nhìn thấy hắn không hiểu sao nhịp tim trong lồng ngực cô ta nhảy lên, cảm giác ngại ngùng xem lẫn thích thú xâm chiếm lấy bộ não.
Thú nhân đó có dáng người rất cao, cơ bắp cân xứng, khuôn mặt đẹp trai đến mức làm cô ta muốn ngừng thở. Chưa bao giờ Vi gặp được một thú nhân đẹp như vậy.
Y sư bộ lạc Hùng Điểu, Vi, từ sau ngày lén nhìn nhóm Ứng Phan rời đi, đã tìm cách để bỏ trốn nhưng bất thành, cho đến một ngày có một thú nhân bị thương ôm lấy khúc cây nổi dạt vào rạn san hô bỏ hoang, thú nhân ấy bị gãy chân, cô ta ra tay cứu người.
Thú nhân đó là một y sư của Hạc Điểu, thấy tài năng y thuật của cô ta liên ra sức mời mọc cô ta về bộ lạc của mình, để có thể cứu thoát toàn bộ thú nhân trên rạn san hô bỏ hoang, thú nhân Hạc Điểu đã bay đi gọi người trong bộ lạc tới, cứu toàn bộ giống cái trên rạn san hô bỏ hoang, còn những thú nhân khác Vi không quan tâm, mặc kệ trong đó có người mà cô ta từng yêu, từng giết người để cứu về.
Để trốn tránh tội lỗi bỏ lại thú nhân đồng tộc, cô ta tự nói với chính mình, có lẽ người yêu cô đã chết, các thú nhân khác cũng đã chất.
Cứ thế cô ta và các giống cái còn lại theo chân Hạc Điểu tiến vào bộ lạc của bọn họ.
Nhớ tới những thú nhân Tà thân mà Vi vô cùng căm ghét, lân nữa cô ta thêu dệt đủ chuyện, đổ lên đầu nhóm Ưng Phan tội hủy diệt cả một vùng đất lớn, gieo vào đầu các thú nhân Hạc Điểu sự ghét bỏ thú nhân Tà thần.
Hồi còn ở bên kia cô ta được các thú nhân ngưỡng mộ, thì bây giờ vào Hạc Điểu danh vọng càng cao hơn, chữa được vết thương gấy chân gấy tay như thể chữa được lời nguyên, cô ta được tung hồ được coi trọng, đi đâu cũng có thú nhân theo đuổi.
Đáng tiếc Vi không thích thú nhân Hạc Điểu vì bọn họ khá thấp, nhỏ và gầy yếu. Đối với cô ta một thú nhân đẹp phải tạo cho giống cái cảm giác an toàn, ngoài người yêu cũ đã chết ra thì Lạc Nhật chính là thú nhân thứ hai cho cô ta cảm giác đó.
Vi mỉm cười với Lạc Nhật, thấy hắn sửng sốt sau đó quay người rời đi, Vị liên cho rằng thú nhân kia ngại ngùng.
Cô kéo một thú nhân trong nhóm Hạc Điểu lại chỉ vào bóng lưng lạc Nhật hỏi, thì biết được đó là thú nhân của một bộ lạc bé nhỏ, muốn có được hắn vô cùng đơn giản, chỉ cần đến làm y sư cho bọn họ một thời gian, cô ta muốn gì đều được.
Nghe được lời này, Vi liên tự tin tìm tới nơi ở tạm của bộ lạc Nhật Điểu. Khi này các thú nhân Nhật Điểu đang kiểm tra những món đồ mang theo, chuẩn bị tìm hiểu xem có đồ vật gì thú vị để trao đổi, liên nghe thấy tiếng hỏi.
"Đây là chỗ của thú nhân Nhật Điểu đúng không?”
Các thú nhân ngạc nhiên quay đầu nhìn, các thú nhân xung quanh cũng để ý đến bên này. Xuất hiện trước mặt bọn họ là một nhóm thú nhân Hạc Điểu, ánh mắt của các thú nhân Hạc Điểu nhìn vào nhóm Nhật Điểu cứ như thể đang nhìn những kẻ bần hàn dưới đáy xã hội. Ánh mắt đó khiến các thú nhân Nhật Điểu khó chịu.
Ưng Phan nhíu mày nhìn nhóm thú nhân đột ngột xuất hiện, không hiểu bọn họ đang có ý gì.
Vi đưa mắt về phía Ưng Phan lớn tiếng nói: "Bộc lạc mấy người chắc cần y sư lắm phải không?"
Toàn bộ thú nhân Nhật Điểu ngây ra nhìn cô ta, trong nhất thời không hiểu cô †a có ý gì.
Vi thấy bọn họ không nói gì, chỉ ngây ra nhìn mình, nghĩ bọn họ sốc do được một y sư tới hỏi thăm, càng trở nên kiêu ngạo nói tiếp: "Ta rất ưng ý thú nhân mấy người, cho nên sẽ hạ mình tới trợ giúp bộ lạc mấy người một thời gian."
Khóe môi một vài thú nhân Nhật Điểu giật nhẹ, họ rất muốn lên tiếng từ chối, bộ lạc của họ giờ đây không cần y sư, trong bộ lạc có tới ba dược sư thiên tài nào cân đến Hạc Điểu hỗ trợ, chỉ là không ai dám nói, ở nơi này Hạc Điểu như thần thánh, đắc tội bọn họ rất khó sống.
Một vài thú nhân của bộ lạc khác to nhỏ bàn tán, ghen tị vì bộ lạc Nhật Điểu được y sư Hạc Điểu chọn trúng.
Tộc trưởng Tí Điểu đứng trong nhóm người nghe được những lời này, vội vàng xum xoe chạy đến.
"Xin chào các y sư." Hắn cười đon đả.
Ánh mắt y sư Hạc Điểu lia qua nhìn hắn như ruồi bọ.
Tộc trưởng Tí Điểu không quan tâm ánh mắt ấy, cười nói: "Bộ lạc Nhật Điểu được y sư chọn trúng quả là vinh hạnh cho họ, không biết trong các ngài đây ai sẽ tới Nhật Điểu?" Vi khó chịu vì tên thú nhân nhỏ như chuột chặn tâm nhìn của cô ta đến chỗ Lạc Nhật, không vui nói: "Ta đang nói chuyện với thú nhân Nhật Điểu, ông là ai sao lại chen vào?"
Tộc trưởng Tí Điểu xoa tay, mặt dày nói: "Tôi là hàng xóm của Nhật Điểu, hai tộc chúng tôi tựa như anh em, nên lời tôi nói chẳng khác gì thú nhân Nhật Điểu nói."
"Câm miệng!" Lạc Nhật quát, một tiếng của hắn khiến tộc trưởng Tí Điểu run lên, cực kỳ có uy.
Tộc trưởng Tí Điểu tái mặt nhưng vẫn cố tươi cười nói: "Nhật chúc mừng cậu nha, vậy là bộ lạc của cậu đã được y sư chiếu cố."
Lạc Nhật.” Lạc Nhật không vui nhắc."Gọi cho đúng."
Tộc trưởng Tí Điểu nghiến răng tức giận, nhưng vẫn phải làm theo gọi lại tên hắn. Lạc Nhật bước qua Tí Điểu, nhìn Vi.
Khi hắn lại gần Vi đỏ mặt, chiều cao, bờ vai, lông ngực của Lạc Nhật khiến mặt cô ta ửng đỏ. Thú nhân này còn đẹp hơn cả người yêu khi trước của ả.
Lạc Nhật híp mắt hỏi Vị: "Vì sao y sư lại muốn đến bộ lạc chúng tôi, bên tôi chưa đưa thứ gì tới trao đổi mà, y sư làm vậy hình như không đúng với luật của Hạc Điểu thì phải?"
Vi bị hỏi hơi ấp úng. Các thú nhân Hạc Điểu xung quanh không vui, một thú nhân lớn tiếng quát Ưng Phan.
"Hỗ xược, sao mày dám đặt câu hỏi với ngài ấy, ngài chính là thân xuất thế, có thể chữa được căn bệnh lời nguyên gãy tay gấy chân đấy."
Lời này vừa cất lên xung quanh các thú nhân trâm trồ, ánh mắt nhìn Vi như nhìn thần thánh.
"Trời ơi đây chính là vị y sư trong lời đồn đó sao?" "Cô ấy có thể khiến một thú nhân gãy tay chân đi được ư, thân kỳ quái"
"Cô ấy là thần đấy, thần xuất thất"
Bất ngờ có một giống cái chạy tới quỳ xuống trước mặt Vi cúi lạy cầu xin: "Thưa ngài, xin rủ lòng từ bi cứu chồng con được không ạ? Hôm kia chồng con đi săn bị thú dữ tấn công gấy tay, con nghe nói ngài có thể chữa được lành được vết thương này, hôm nay liều mình tới đây, mong ngài cứu giúp, con nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ ngài cả đời."
Nghe lời nói đầy câu xin của giống cái Vi ngẩn cao đầu hơn, hận không thể híp mắt nhìn người, giọng đầy hào sảng nói: "Chồng cô đâu, đưa tới đây ta xem đã. Phải nhìn xem vết thương ta mới có thể chẩn đoán mình chữa được hay không.”
Một thú nhân Hạc Điểu vội tiếp lời cô ta: Còn không mau đi đi, mang bạn đời của cô tới đừng để ngài ấy chờ." Giống cái đó vội chạy đi.
Lạc Nhật im lặng, hắn muốn nhìn xem cách chữa trị của cô ta có giống Thái Linh hay không, nếu giống thì có khả năng người này đã ăn cắp hoặc có thể là học lỏm của Thái Linh.
Vi liếc nhìn Lạc Nhật, cười duyên dáng, trong ánh mắt không giấu nổi sự kiêu ngạo, như đang nói cho hắn: chờ xem ta chữa bệnh.
Lạc Nhật híp mắt nhìn cô ta, giống cái này khiến hắn sởn da gà, cô ta tự biên tự diễn, rồi cứ làm như thể đang ban ơn cho bọn hắn, đúng là điên.
Bảo Long nhẹ kéo tay Lạc Nhật: "Tộc trưởng chúng ta có dược sư rồi, chớ mang người của Hạc Điểu về, bọn họ cứ như tổ tông ấy, không phục vụ nổi đâu.'
Lạc Nhật đương nhiên biết, nhưng làm sao để từ chối mới là điều quan trọng. Lạc Bình nóng nảy nói: "Cùng lắm thì từ chối thẳng, nếu các thú nhân bộ lạc không dung ta, chúng ta vào rừng chết làm hàng xóm với thú nhân Tà thần, nhìn mặt y sư kia em ghét quá, cô ta quá kiêu ngạo, nào ai cần cô ta đến chứt”
Nghe được làm hàng xóm với Tà thân, Bảo Long vui ra mặt tán thành ý của Lạc Bình, còn khen cô nàng: "Lạc Bình em nay lớn quá rồi, nói chuyện đẹp gái quát"
Lạc Bình trừng mắt với hắn. Bảo Long cười hì hì chạy nhanh vào nhóm thú nhân cùng tộc trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận