Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 174: Tiếng trống giân dữ

Chương 174: Tiếng trống giân dữChương 174: Tiếng trống giân dữ
Chương 174: Tiếng trống giận dữ
Thú nhân được cử quay về bộ lạc vỗ cánh bằng toàn bộ sức lực của mình, ngay khi về tới bộ lạc, hắn trông thấy đám đông tụ tập bên cạnh đống lửa, một số khác vội chạy vê hướng nhà tộc trưởng, một dự cảm không lành bủa vây lấy hắn.
Hắn hạ cánh xuống, hóa vê hình người.
"Mọi người có chuyện gì vậy?”
Mã Văn thấy có thú nhân quay lại vội hét lớn: "Vương anh vê rồi, mau đi tìm Thái Linh, Phó đột nhiên sùi bọt mép, không biết hắn bị bệnh gì nữa!"
Vương chạy lại nhìn tình trạng thú nhân trên đất, sùi bọt mép, lên cơn co giật giống hệt những thú nhân ở trong khu rừng.
Vương vội nói: "Mọi người không được dùng nước giếng. Có phải Phó vừa dùng nước giếng không?"
Các thú nhân nhìn nhau, bỗng một người lên tiếng, hắn vừa đi chung với Phó.
"Phó và tôi đi vệ sinh xong, theo thói quen múc nước rửa tay."
Vừa nói xong đột nhiên hắn ta cũng ngã ra đất, sùi bọt mép lên cơn co giật.
Vương hoảng: "Không được động tới nước giếng, mau báo cho mọi người, tôi đi gọi tộc trưởng."
Hắn vừa dứt lớn, bỗng có tiếng gào thảm thiết vang lên:
“Phúc anh bị sao vậy.'
“Bân anh sao vậy?”
"Can anh sao thế?"
Tình hình trở nên hỗn loạn, hiện tại toàn bộ dược sư đã ra ngoài, bộ lạc của họ không có dược sư.
Lạc Nhật đang ngủ nghe thấy tiếng la hét liền lao ra, thấy tình trạng của các thú nhân hắn hoảng hốt: "Các dược sư đâu cả rồi?"
Vương vội vàng bay đi gọi người.
Lạc Nhật tìm một vòng không thấy dược sư bèn vào nhà Bà Bà gọi bà dậy, đáng tiếc Bà Bà không biết các thú nhân bị trúng độc gì.
Lạc Nhật nhận được lời nhắn từ Mã Văn lập tức tự chủ trương: "Đánh trống gọi mọi người dậy."
Thùng thùng.
Tiếng trống vang lên giữa đêm đánh thức toàn bộ các thú nhân trong bộ lạc, đến những con vật ở gân đó cũng giật mình tỉnh giấc bay tán loạn.
Tiếng trống vọng tới chỗ Thái Linh, cô liên biết bộ lạc xảy ra chuyện.
Thái Linh vội vàng nhắn lại với Lạc Bình: "Cô ở đây lo cho bọn họ, cứ phối dược theo cách của tôi, tôi về bộ lạc." Ưng Phan mang Thái Linh quay lại, giữa đường gặp Vương liền kéo anh ta vê bộ lạc.
Thái Linh vội vàng chạy tới kiểm tra cho các thú nhân trúng độc, gấp gáp phối dược, đáng tiếc Phó không thể cứu, bởi thời gian nhiễm độc của anh ta quá lâu.
Chứng kiến Phó chết Thái Linh giận dữ hướng về phía đầu nguồn hét lớn: "Bọn khốn nạn!"
Ưng Phan nói với Lạc Nhật: "Nổi trống lên, đánh thật mạnh."
Lạc Nhật gật đâu tự mình đánh trống, tiếng trống dồn dập thể hiện cho sự tức giận của bọn họ.
Họ chấp nhận đánh nhau, nhưng không muốn chơi trò hèn hạ này.
Hồi trống lớn lan đến chỗ Vi, từng nhịp dồn dập đánh vào lồng ngực ả khiến ả bất an, nhưng đâu đó trong lòng ả vẫn có tiếng nói bảo ả rằng, kế hoạch của ả thành rồi, chắc chắn thành rồi.
Tiếng trống này cũng khiến các thú nhân sợ hãi, bọn họ nhìn nhau dần dần lùi lại cách xa Vĩ.
"Vi y sư, chúng tôi xin phép."
Tộc trưởng Kê Điểu lên tiếng, sau đó mang người của tộc mình rời đi.
Vi hét lớn: "Nếu ông mang người của mình đi, thì từ nay ông không còn là thú nhân bình thường nữa, mà là thú nhân Tà thần!"
Tộc trưởng Kê Điểu không đáp lời cô ta, cứ thế mang những thú nhân còn lại của tộc Kê Điểu chạy về phía rừng sâu đến chỗ các thú nhân bị thương.
Kê Điểu đi các tộc khác cũng lục tục đi theo, họ không chấp nhận được hành động hạ độc này của Vi, đồng thời những tộc đi đều là tộc còn tộc trưởng, những tộc trưởng ấy không chấp nhận sự lãnh đạo của Ví. Mặc Vi tức giận, số lượng rời khỏi cô ta ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại Hạc Điểu và nhóm thú nhân đến từ bên kia hồ nước lớn, đặc biệt là y sư Tuần Điểu bà ta không hề bỏ Vi, nhưng khi thấy các thú nhân rời đi gân hết, bà †a cười nhạo VI.
Đang lúc Vị tức giận, phía bộ lạc Tà thần, Ưng Phan tập hợp một đội quân lớn, lần này hắn muốn bắt sống kẻ hạ độc.
Ưng Phan mang theo tộc nhân của mình bay về phía đầu nguồn, hạ cánh xuống trước mặt nhóm thú nhân Hạc Điểu ít ỏi.
"Ai là kẻ đã thả độc vào dòng nước?" Ưng Phan lạnh lùng nhìn những thú nhân trước mặt, hắn khá ngạc nhiên khi số lượng còn lại quá ít, nhưng mặc kệ giờ hắn chỉ muốn biết ai là kẻ làm ra tội ác đáng sợ đó.
Vi thấy các thú nhân Tà thần đến cô ta sợ hãi lùi lại, khi trước ả có thể mạnh mẽ chống đối vì sau lưng mình còn nhiều thú nhân nhưng giờ số còn lại quá ít, hơn nữa vũ khí của Tà thần vẫn còn ám ảnh cô ta.
Mật Tâm nghe thấy Ưng Phan hỏi lập tức chỉ vê phía Vi: "Chính cô ta đã ra lệnh bỏ độc vào dòng nước."
Ưng Phan híp mắt nhìn Vi, nghiến răng ra lệnh: "Bắt ả lại, thú nhân nào ngăn cản giết!"
Mã Văằn ngứa mắt ả từ lâu, hắn lao lên đầu tiên tấn công đến chỗ Vi, các thú nhân Hạc Điểu vẫn còn tôn sùng cô ta, nên nguyện đứng ra bảo vệ đáng tiếc đều bị Mã Văằn đá bay.
Các thú nhân theo sau Mã Văn nhanh chóng chế trụ những thú nhân còn lại, Vi bị Mã Văn đạp ngã sõng soài trên đất.
Thấy Vi nằm bất động, Mã Văn hóa về hình người đi tới kiểm tra, đột nhiên một tia sáng lóe lên, Mã Vằn không kịp né liên hứng trọn răng nanh chứa độc đâm thẳng vào lồng ngực.
Mã Văn kéo tay cô ta ra bẻ gãy, ngay lúc này cả người hắn bỗng chao đảo sau đó ngã xuống bất động.
Ưng Phan hoảng hốt lao tới dùng con dao sắt trên tay chém bay cánh tay đang cầm răng nanh nhọn của Vi.
"ÁI"
Tiếng gào thảm thiết của Vi vang lên.
Ưng Phan ra lệnh cho nhóm thú nhân còn lại: "Bẻ cánh tay còn lại của ả, mang về bộ lạc."
Nói rôi hắn cống Mã Văn lên lưng hóa hình bay về bộ lạc. Các thú nhân còn lại nhanh chóng giải quyết Vi rồi đem đi, bỏ lại toàn bộ thú nhân theo Vi mặc kệ bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận