Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 182: Cướp moi thứ của Thái Linh

Chương 182: Cướp moi thứ của Thái LinhChương 182: Cướp moi thứ của Thái Linh
Chương 182: Cướp mọi thứ của Thái Linh
Mật Tâm trừng mắt nhìn thú nhân trước mặt, hắn rất đẹp trai vóc dáng cao lớn, ánh mắt nhìn về phía cô tuy vẫn lạnh nhạt nhưng không khiến cô chán ghét, điều quan trọng hơn hắn chính là tộc trưởng Tà thân, là bạn đời của Thái Linh.
Thái Linh rất tự hào khi trở thành người bạn đời của Ưng Phan, Mật Tâm chưa từng nghĩ hai người hợp nhau hay không, nhưng giờ trong đầu cô ta chợt nảy lên ý nghĩ, muốn tranh với Thái Linh, cướp mọi thứ của cô ta.
"Ưng Phan cô ấy không sao đâu." Thái Linh vội vàng chạy tới nắm lấy tay Ưng Phan kéo nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Mật Tâm đầy cảnh cáo.
Mật Tâm nhìn thấy ánh mắt đó càng kiên định với lựa chọn của chính bản thân, cúi đầu cung kính đáp lại Ưng Phan: "Tôi không sao, cảm ơn tộc trưởng đã quan tâm."
Ưng Phan: "Vậy thì tốt."
Rồi hắn quay qua Thái Linh trách cô: "Em là bạn đời của ta, cũng là một trong những người lãnh đạo của tộc Tà thân, sao có thể động tay động chân với người khác như thế hả?"
Bị Ưng Phan trách mắng Thái Linh bàng hoàng, một cảm giác uất ức bùng lên, cô ta giận dỗi đánh vào ngực Ưng Phan quát: “Anh dám mắng em, tại sao anh lại mắng em, chẳng phải anh yêu em lắm sao?”
Ưng Phan thờ ơ nhìn cô ta, đáp lại một cách lạnh nhạt: "Anh yêu em, nhưng không có nghĩa anh dung túng cho việc em làm. Tối rồi mau vào nấu cơm đi.
Ưng Phan quay người ra ngoài.
Thái Linh đứng phía sau giậm chân mắng: "Em không nấu, anh muốn ăn thì tự đi mà nấu!"
Ưng Phan dừng lại, không nhìn cô ta nói: "Nếu thế thì từ nay không cần ăn cơm chung với ta nữa.'
Lời nói vô tình, giọng nói lạnh nhạt, thái độ thờ ơ của Ưng Phan là thứ mà trước kia lúc cô đang trốn bên trong Thái Linh dị giới chưa từng nhìn thấy.
Ưng Phan khi trước chẳng phải rất chiêu Thái Linh sao? Còn tranh nấu cơm sợ cô ta bị bỏng, sợ cô ta mệt mỏi, nếu Thái Linh tỏ thái độ không tốt với ai đó, hắn chẳng phải sẵn sàng trừng trị kẻ đó vì cô ta ư? Tại sao bây giờ lại hành động như thế, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì?
Nghĩ tới đây Thái Linh lo lắng đến mức đổ mồ hôi.
Mật Tâm đứng bên cạnh quan sát cô ta nãy giờ, trông thấy biểu cảm cô ta thay đổi liên tục, đặc biệt đau khổ. Lòng Mật Tâm vui như nở hoa, kẻ này khi trước đã không bằng cô thì bây giờ cũng không thể nào đứng trên đầu cô được, nhất định cô sẽ kéo Thái Linh xuống và chà đạp cô ta như hồi xưa.
Mật Tâm chạm lên mặt mình, vẫn còn vết sẹo, trước tiên cô phải xóa vết sẹo đi đã, lúc ấy muốn quyến rũ người khác cũng dễ hơn.
"Thái Linh cậu có cần tớ ra ngoài lấy đồ ăn cho cậu không?”
Giọng Mật Tâm vang lên làm Thái Linh giật mình, khi này cô ta mới nhớ ra vẫn còn một người đứng trong phòng mình.
Thái Linh vội vàng thu lại cảm xúc lo lắng, trừng mắt quát: "Cậu không được lại gân Ưng Phan."
Mật Tâm buồn bã nói: "Tớ có lại gần Ưng Phan cũng không để ý đến tớ."
Cô ta đưa cánh tay bị cụt ra, tự trưng nỗi đau của mình ra trước mặt kẻ cô ta ghét nhất, tủi thân nói: "Một giống cái tật nguyền như tớ làm gì có thú nhân nào thích kia chứ!"
Nhìn thấy cánh tay cụt của Mật Tâm lòng Thái Linh như được xoa dịu, cô mỉm cười nắm lấy phần cánh tay không nguyên vẹn của Mật tâm đưa lên nghiên cứu rồi chế nhạo: "Thật là xấu xí, tại sao lại có cánh tay xấu xí như thế này tôn tại trên đời nhỉ? Cũng hên cho cậu, nếu còn ở bộ lạc khi trước khéo khi người ta không thèm chặt tay mà đã tống cậu về với Thần thú luôn rồi ấy."
Mật Tâm bị chạm vào nỗi đau, uất hận nhưng phải cố kìm nén, nghẹn ngào đáp: "Cậu nói đúng, tớ may mắn nên mới có thể sống sót, mong cậu từ nay hãy chiếu cố nhiều hơn, một đứa đáng thương như tớ thì chỉ có thể sống dựa vào người khác bố thí cho thôi."
Thái Linh rất hài lòng với những lời nói tự hạ thấp chính mình của Mật Tâm "Cậu ra ngoài lấy đồ ăn cho tớ đi, Ưng Phan có hỏi thì bảo tớ vẫn đang giận, rồi gợi ý cho anh ấy vào xin lỗi tớ."
Mật Tâm ngoan ngoãn nghe lời bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng ánh mắt của cô ta thay đổi, khóe môi nhếch lên cười đầy khinh bỉ.
Hương thơm từ phòng bếp bay ra, Mật Tâm đi tới đó, liên nhìn thấy thú nhân cao quý đang nấu ăn. Hắn thật cao, vai thật rộng, đôi chân dài có lực, cánh tay rất rắn chắc.
Càng nhìn Mật Tâm càng mê, lòng nhộn nhạo muốn chiếm lấy thú nhân này ngay bây giờ.
Đột nhiên Ưng Phan quay lại, ánh mắt hắn và Mật Tâm chạm nhau.
Mật Tâm vội bày ra nụ cười tự cô ta cho là đẹp nhất mà không biết rằng trong mắt Ưng Phan nụ cười này rất xấu XÍ.
Hắn hỏi: "Cô tới đây làm gì?"
Mật Tâm nhẹ giọng nói: "Tôi tới lấy thức ăn cho Thái Linh." Ưng Phan không vui: "Cô ấy yêu cầu cô tới?"
Mật Tâm gật đầu, rồi nói: "Anh đừng giận cô ấy, hồi còn ở bộ lạc Miêu Điểu cô ấy sống khá khổ, ít bạn bè, yêu đơn phương tỏ tình bất thành nên bây giờ khá nhạy cảm."
Ưng Phan nhíu mày, Thái Linh Miêu Điểu đã từng tỏ tình, hắn không vui ra mặt hỏi: "Cô ấy từng thích ai?"
Mật Tâm vội nói đỡ cho bạn mình: "Anh đừng nghĩ nhiều, người Thái Linh thích không thích cô ấy, bây giờ giống đực đó cũng đã có bạn đời tương lai rồi."
Ưng Phan tức giận cắt ngang lời cô ta: "Ta hỏi cô thú nhân đó là ai?"
Mật Tâm lo lắng đáp: "Là Đại Kiêu."
Ưng Phan nghiến răng nói: "Cô ở đây ăn cơm, không được đưa đồ ăn cho cô ấy"
Khóe môi Mật Tâm nhấếch lên, vui đến mức muốn nhảy múa nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt khó xử xin cho bạn mình: “Anh đừng giận Thái Linh, chuyện đã qua rồi—" "Cô có ăn không?” Ưng Phan quát. Mật Tâm khi này mới ngậm miệng, từ từ đi tới ngôi xuống bàn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận