Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 123: Chúng ta cùng xây nhà chung

Chương 123: Chúng ta cùng xây nhà chungChương 123: Chúng ta cùng xây nhà chung
Chương 123: Chúng ta cùng xây nhà chung
"Không hay rồi!"
Đột nhiên có tiếng hét vọng tới từ phía bộ lạc, Thái Linh hốt hoảng vội vàng chạy vê. Trên bầu trời bóng dáng màu đen bay qua, Ưng Phan có lẽ đã nghe thấy báo động.
Khi cô về tới nơi liên trông thấy các thú nhân có thể hóa hình đều bay đi, Ưng Phan dẫn đầu, trông ai cũng có vẻ rất gấp gáp, còn các thú nhân ở lại thì vô cùng lo lắng.
Thái Linh nghe thấy một vài thú nhân lạc loài đang nói với nhau.
"Chủng thú háu ăn sao lại xuất hiện vào lúc này, bọn nó chỉ thường xuất hiện vào cuối mùa hè đầu mùa mưa thôi mà.'
Thái Linh vội vàng lại gân hỏi chuyện, mới hay chủng thú háu ăn trong miệng các thú nhân là một loài bạo thú, sinh sống trong rừng chết, thân hình to lớn đi bằng hai chân, hai chỉ trước rất khỏe có thể đấm gục một thú nhân trưởng thành chỉ trong một cú, thú háu ăn chỉ xuất hiện cuối mùa hè, để đi tìm thức ăn dự trữ cho mùa mưa, hiếm khi chúng xuất hiện sớm như vậy, hơn nữa nơi chúng có mặt thường là những chỗ có nguồn thức ăn phong phú, nhưng lần này lại tới gân ngọn núi các thú nhân đang thu thập đá phục vụ cho việc xây nhà.
Đã thế còn xuất hiện cùng lúc chục con, tấn công bất ngờ làm bị thương mấy thú nhân làm việc ở núi đá, một thú nhân chạy về được báo tin, các thú nhân liên đi cứu người.
Thái Linh bất an, cô tập hợp các thú nhân còn lại, nói: "Chúng ta không thể cứ ở đây lo lắng, mang theo vũ khí, leo lên lưng ngựa đi tiếp ứng các thú nhân."
Ngay khi cô nói xong, các thú nhân liền làm theo, kể cả giống cái cũng lên đường, chỉ để lại các tiểu thú nhân.
Triều vội thúc dục Vương."Mau đi hỗ trợ.'
Vương vì lo cho Triều, hắn đã từng nghe về loài thú háu ăn này, đây là một trong những loài thú đáng sợ của rừng chết, may mà chúng không ra bên ngoài nên mới không gây hại cho các bộ lạc.
Vương rất muốn nhìn thử hình dáng của chúng, nhưng cũng lo cho bạn đời nên cứ đắn đo.
Triều khuyên hắn: "Đừng lo, chỗ này cách xa núi đá, chắc không có con nào lại đây đâu."
Vương nghe lời bay đi.
Trước khi đi Thái Linh dặn dò Tà Khuyết: "Em và mấy đứa ở lại, nhớ cẩn thận.
Tà Khuyết cầm cung tên, con bé là một trong những tay cung thủ không tôi, gật đầu thúc dục Thái Linh: "Chị mau đi đi, bọn em ở đây rất an toàn."
Thái Linh nhảy lên lưng Bái Xẻo phi nhanh về phía núi đá, còn cách vài chục mét họ đã nghe thấy tiếng thú gầm cùng tiếng gào của các thú nhân, mùi máu bay thoang thoảng trong không khí.
Thái Linh kẹp chặt bụng ngựa lao lên phía trước, nói với mọi người: “Chúng ta không thể hóa hình, nên đừng đánh cận chiến, tìm vị trí hỗ trợ hạ gục chúng từ xa."
"Rõ."
Các thú nhân đồng thanh trả lời.
Lúc tới nơi Thái Linh kinh ngạc nhìn loài thú háu ăn mà mọi người nói tới, nó y hệt con chuột túi ở Trái Đất, chỉ là chủng loài này có lông màu đỏ thẫm, to lớn cao phải hơn mười mét, hai chỉ trước móng vuốt sắc nhọn, nhìn từ xa ánh sáng lóe ra từ bộ móng của nó khiến Thái Linh rùng mình. Bộ móng đó mà đánh trúng thú nhân, rất dễ khoét đi da thịt của họ.
"Mau rút lui, lũ này quá hung hãn.'
Giọng Ưng Phan vang lên, Thái Linh nhìn qua phát hiện lưng hắn nhuốm đỏ đến chói mắt. Tim Thái Linh thắt lại, cô kéo cao cung tên, lúc này một con thú háu ăn đang vung móng vuốt về phía Ưng Phan, cô không chần chừ kéo cung.
Mũi tên nhọn bay ra bắn vào mắt con thú dữ, tiếng gầm đau đớn của nó vang lên, cùng tiếng hét lớn của Thái Linh.
"Tấn công vào mắt của nó, nhanh hỗ trợ các thú nhân, chúng ta không thể để chúng rời khỏi đây, phải bảo vệ bộ lạc của mình, vùng đất này là của chúng ta không được để con thú nào tàn phá."
"Tấn công, bảo vệ vùng đất của chúng tal”
Các thú nhân hét lớn, điều khiển ngựa tản ra, giương cung nhắm vào những con thú hung hăng trước mặt, bắn hỗ trợ.
Mũi tên của họ chỉ làm bằng tre nứa, yếu ớt nhưng chỉ cân chọn đúng vị trí yếu ớt của con mồi, có thể gây ra đòn chí mạng.
Sự xuất hiện của nhóm thú nhân do Thái Linh cầm đầu nhanh chóng hỗ trợ các thú nhân có cánh, một bên gây thương tích ở những điểm yếu nhất của thú háu ăn, bên còn lại dùng sức mạnh kết thúc sinh mạng của chúng.
Trận chiến ngoan cường với thú háu ăn kéo dài cho tới khi trăng lên cuối cùng cũng kết thúc, toàn bộ hơn chục con thú háu ăn hung tợn đều ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Các thú nhân kéo cung tên đến tê tay, các thú nhân chiến đấu trực diện không ai không bị thương, nhưng không có thú nhân nào tử vong, đây là điều chưa từng có trong các cuộc đụng độ với thú háu ăn.
Các thú nhân lạc loài lân đầu tiên chiến thắng thú háu ăn mà không bị mất đồng đội nào, sau một phút bàng hoàng họ la toáng lên, hú hét vì bản thân đã hạ gục được chủng loài thú đáng sợ nhất.
Các thú nhân Lang Điểu, Phí lần đầu tiên chiến đấu kiểu này, phía sau có người tiếp ứng, chỉ cần yên tâm tiến lên phía trước đánh hết sức mình, không cần lo sợ điêu gì. Kiểu chiến đấu này quá đã, đã đến độ họ không biết sợ hãi là gì, khi xuống tay, họ tự biết mỗi cú đấm cách chiến thắng càng gần.
Phí quay đầu nhìn nhóm giống các và các thú nhân không thể hóa hình, quan điểm về giống cái của hắn ngày hôm nay đã thay đổi, người vợ trong tương lai của hắn có lẽ không thể yếu hơn các giống cái trong tộc.
Bọn họ mang theo xác thú háu ăn về, bộ lông của thú háu ăn rất mềm, có thể dùng để làm chăn nệm cho mùa đông, đặc biệt là bộ móng của nó, rất bén có thể dùng làm dao thay cho dao đá, đặc biệt phân xương bên trong rất cứng, một vài thú nhân muốn dùng nó làm cung tên thay cho loại cung bằng tre hiện tại họ đang dùng.
Thái Linh là một dược sư giỏi, mấy vết thương mà các thú nhân mắc phải không là gì với cô, Thái Linh tất bật một tối chữa trị cho các thú nhân đến khi mệt quá cô ngủ lúc nào không hay.
Trước khi chợp mắt cô cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, cho tới sáng hôm sau thức dậy, nhìn thấy Ưng Phan đang ngồi trước mặt cô mới biết mình quên chuyện gì.
Khi vừa thấy hắn, Thái Linh ngại ngùng, nhưng thấy toàn thân bôi thuốc và quấn da thú của hắn, mũi cô cay xè, nhớ lại cảnh tượng hắn chiến đấu hôm qua tay Thái Linh run run chạm vào vết thương trên cơ thể hắn. Ưng Phan nắm lấy tay cô, hai mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy của cô, nói rất nghiêm túc: "Anh không thể buông tay, em có thể cân nhắc chọn anh được không, cả đời này anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc."
Lần này Thái Linh không trốn tránh nữa, cô mỉm cười đáp: "Chờ xây nhà cho mọi người xong, hai chúng ta xây một căn đi, một căn là được rồi. Em muốn một phòng khách có hai phòng ngủ, một phòng cho gia chủ, phòng còn lại cho con cái sau này, có phòng bếp, phòng vệ sinh, giếng nước và cả thùng chứa nước nữa... A.'
Ưng Phan ôm cô vào lòng, siết chặt đến độ vết thương trên cơ thể hắn rách ra máu thấm lên áo da thú của cô.
Thái Linh ngửi thấy mùi máu vội vàng đẩy hắn ra, trách mắng: "Anh hấp tấp gì vậy, vết thương lại rách ra rồi kìa, để em xem nào.
Nghe cô đổi xưng hô, Ưng Phan vui đến độ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, đôi mắt xanh nhạt đầy ý cười.
Thái Linh liếc hắn, khóe môi cong lên, tim trong lồng ngực nhảy nhót loạn xạ, cô cảm thấy hôm nay không khí xung quanh thật dễ chịu, cứ ngồi chỉnh vết thương cho Ưng Phan cả ngày thế này cũng được.
Đáng tiếc các thú nhân quá mong ngóng nhà của họ, mặc cho hôm qua vừa chiến một trận với thú háu ăn, thân ai cũng bị thương, nhưng không ai quên chuyện xây nhà, chỉ cân còn làm được là đều đi làm.
Bạch đứng từ xa hét tới: "Thái Linh cô có bận không qua đây xem giúp bố cục căn nhà này chút, nhà này dành cho thú nhân độc thân, có cần phải xây nhiều phòng không?"
Tiếng gọi của Bạch cắn qua không khí ngọt ngào, đưa hai người đang yêu đương quay lại hiện thực. Thái Linh nhanh tay băng bó lại vết thương cho Ưng Phan, sau đó nhanh như chớp hôn nhẹ lên má hắn, mặt mày ửng đỏ nói: "Em đi đây!"
Rồi phóng nhanh về phí Bạch để lại Ưng Phan đang ngây ngốc ngồi dưới gốc cây, lát sau cả tai và mặt hắn đều đỏ lên, môi không kìm nổi, cười không ngừng.
Bà Bà đứng từ xa quan sát, thấy cảnh này rất vui vẻ. Hai người này vốn đã có tình cảm với nhau, lại cứ chậm hiểu, nếu hôm qua bà không nói gì có khi hôm nay cả hai vẫn giống như mấy ngày trước, nắm tay còn không dám huống chi là hôn nhẹ thế kia.
Ưng Phan sờ nhẹ lên chỗ bị hôn, cười tủm tỉm một mình, sau đó đứng lên hắng giọng vài cái lấy lại phong độ đi nhanh ra chỗ xây nhà. Hắn giờ cũng muốn xây nhà cho mọi người nhanh nhanh để còn xây cho mình nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận