Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 152: Bí mât đôc ác

Chương 152: Bí mât đôc ácChương 152: Bí mât đôc ác
Chương 152: Bí mật độc ác
Suốt chặng đường đi, tộc trưởng Hùng Điểu liên tục buông lời chửi bới Vi vì cô ta dám bỏ rơi hắn, một mình đến nơi đây hưởng phúc.
Những thú nhân đi theo phía sau hắn vẫn chưa thể nào thoát khỏi cú sốc về y sư, bọn họ nhìn tộc trưởng đang hùng hổ chửi rủa, nhớ lại sự kiện ngày trước. Tộc trưởng biết chuyện này, vậy chứng tỏ ông đã che giấu cho Vi suốt thời gian qua, nhưng giờ đây ngoài thất vọng ra họ chẳng dám nói gì, đơn giản họ không còn nơi nào để đi, số lượng thú nhân trong tộc ít ỏi không ai đủ năng lực để đánh lại tộc trưởng hiện tại.
"Ai ở đói"
Có tiếng quát lớn vang lên, trước mặt các thú nhân Hùng Điểu là một nhóm thú nhân xa lạ khác. "Tộc trưởng Hùng Điểu."
"Đại Kiêu.ˆ
Tiếng gọi lớn của hai giống cái cùng lúc vang lên.
Vi ở cuối đội hình vốn không để tâm họ đang gặp ai, nghe thấy tiếng gọi liên chạy lên phía trước.
Nhìn thoáng qua những thú nhân trước mặt, cô ta nhanh chóng nhận ra họ là ai. Ánh mắt Vi phức tạp nhìn bọn họ, đồng tộc của cô bây giờ vừa gây gò lại ốm yếu trông chẳng giống một thú nhân chút nào.
Ngay khi nhìn thấy Vi tộc trưởng Hùng Điểu chỉ thẳng mặt cô ta mắng xối xả: "Uổng công ngày trước ta giúp cô che giấu tội ác sát hại y sư tiền nhiệm, đưa cô lên làm y sư Hùng Điểu, ấy thế mà đến ngày chúng ta gặp nạn, cô lại bỏ tộc nhân của mình tự đi hưởng phúc. Vi y sư đây là hành động của một vị thân giáng thế sao? Cô có thể lừa dối những thú nhân ngu ngốc nơi này, nhưng cả đời đừng hòng che đậy sự thật, cô là một giống cái tàn ác, là một y sư dùng thủ đoạn bẩn thỉu để leo lên chức vị cao quý này!"
Vi đứng ngây ra nhìn tộc trưởng Hùng Điểu, không hiểu vì sao vừa gặp lại đã bị ông ta vạch trân chuyện xưa.
"Thì ra là kẻ giết người đoạt vị, đấy ta nói rồi mà làm gì có thần giáng thế nào ở đây, chỉ là kẻ bịp bợm dùng vài ba trò quỷ lòe người khác mà thôi!" Y sư Tuần Điểu lớn tiếng hô, còn cười như được mùa.
Bà ta quả thật rất kiên trì, không còn chân, đã thế nhóm Hạc Điểu cố ý bỏ rơi không muốn đưa bà ta đi, nhưng bà ta vẫn bò theo, quyết tâm phải bám theo nhóm thú nhân này đến cùng.
Khi nghe thấy giọng nói đây hả hê của y sư Tuần Điểu, tộc trưởng cùng các thú nhân đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy một 'sinh vật người không ra người, thú không ra thú đang bò trên đất.
Nhìn mãi tộc trưởng Hùng Điểu và cả nhóm thú nhân đi theo sau cũng không nhớ nổi 'sinh vật' bò dưới đất là ai?
"Mấy người là ai, sao lại dám nói xấu thân giáng thế của chúng ta?"
Một thú nhân Hạc Điểu bước lên đứng chắn trước mặt Vi thể hiện rõ thái độ bảo vệ.
Theo sau là các thú nhân Hạc Điểu khác, họ không tin một người có thể chữa vết thương gãy tay gãy chân lại có thể giết hại y sư tiên nhiệm.
"Nếu đúng như những gì ông nói vậy sao thần còn ban cho y sư Vi tài năng chữa gãy tay gãy chân?"
Lời này được các thú nhân đi theo tán thành.
"Đúng vậy nếu y sư Vi làm chuyện độc ác, sao thân còn có thể ban cho ngài ấy tài năng tuyệt vời như vậy chứ? Hơn nữa chuyện xấu xa như thế thú nhân bình thường như chúng ta không biết là đúng, nhưng thần thì khác, ngài nhìn thấy vạn vật, không lẽ nào không thấy rõ hay sao?”
Vi rùng mình, sợ hãi nhìn lên trời cao.
Thần có nhìn thấy việc cô ta từng làm không? Chắc là không đâu, vì thân ban cho cô ta cách chữa thương gãy tay gấy chân, còn để cô ta được bao nhiêu người ca ngợi thế này cơ mà... cho nên chắc ngài ấy không thấy, hoặc có thấy thì cũng là do y sư tiền nhiệm bị trừng phạt đúng tội, cô ta chỉ thay ngài ấy hành xử kẻ kiêu ngạo mà thôi...
Đúng vậy!
Nhất định là thết
Tộc trưởng Hùng Điểu đột nhiên cười lớn.
Những gì Vi có ngày hôm nay toàn là do cô ta ăn cắp, bọn này đúng là mù quáng khi đi tin lời cô ả. Vi e sợ tộc trưởng Hùng Điểu nói ra những sự thật động trời khác, cô ta gào lớn: "Đủ rồi! Tộc trưởng ông thật khiến ta thất vọng!"
Lời của cô ta khiến tất cả các thú nhân có mặt đều ngạc nhiên, còn tộc trưởng Hùng Điểu nhíu mày, một cảm giác lo lắng bất an vây lấy ông ta.
Quả nhiên sau đó Vi bày ra bộ mặt đáng thương nói: 'Ông đứng đây nói những điều vô căn cứ về ta, lẽ nào ông quên mất chuyện cháy rừng năm xưa?"
Nghe tới điều này các thú nhân trong tộc Hùng Điểu càng sốc hơn, trận cháy rừng năm đó giờ đây vẫn còn in sâu trong tâm trí của họ, hồi ấy không ít thú nhân trong tộc bị thương nặng thậm chí là bỏ mạng, nguyên nhân cháy rừng đều được đổ lên đầu các thú nhân Tà thần, tại sao hôm nay y sư Vi lại nói có liên quan đến tộc trưởng.
Toàn bộ ánh mắt của tộc nhân đều đổ dồn về phía tộc trưởng Hùng Điểu, chờ một lời giải thích từ ông ta.
"Ha ha." Tiếng cười đây sảng khoái của y sư Tuân Điểu lần nữa vang lên. Thật là thú vị, bộ lạc từng được xem có thần ưu ái, hóa ra có tộc trưởng đốt rừng, y sư giết người, đúng là nhục nhã. Mấy người cứ luôn miệng nói thú nhân Tà thân thế này thế kia, nhưng nhìn lại bản thân mình xem, mấy người xứng xúc phạm bọn họ không? Thật là xấu hổI"
"Nó láo, chúng ta không tin!" Một thú nhân Hùng Điểu gào lớn."Tộc trưởng chúng ta không bao giờ làm chuyện như thế, tất cả chỉ là lời bịa đặt."
Thú nhân nói những lời kia là người có anh em chết trong đám cháy rừng ngày đó, hắn hận thú nhân Tà thần vì cho rằng đám cháy là do bọn họ gây ra, khi biết tin thú nhân Tà thân chết trong đám cháy hắn nguôi ngoai phần nào, giờ đây không chỉ thú nhân Tà thần không chết mà tội lỗi năm xưa vốn do thú nhân Tà thần gây ra lại được đổ lên người y sư và tộc trưởng cao quý của bọn họ, hắn không tin, hắn thà tin tất cả là do Tà thần gây ra còn hơn.
"Tất cả là do Tà thân gây ra, tộc trưởng, y sư hai người đã bị thú nhân Tà thân lừa gạt rôi! Đúng vậy hai người đã bị bọn xấu xa đó lừa gạt! Thú nhân Tà thân làm vậy là để chia rẻ chúng ta, không muốn chúng ta lần nữa không phục thế lực của mình! Đúng vậy!"
Thú nhân ấy cứ như phát điên, nói một mình, lúc thì gật đầu, khi lại lắc đầu. Hành động điên khùng ấy lây lan nhanh chóng, chẳng mấy chốc các thú nhân Hùng Điểu còn sót lại đều hùa theo hắn.
Bọn họ thà đổ lỗi cho thú nhân Tà thân còn hơn phải chấp nhận sự thật của hai nhân vật có tiếng nói trong bộ lạc, nếu chấp nhận vậy họ sẽ phải đối mặt với sự thật, chính tay y sư và tộc trưởng đã hại chết anh em và người thân của bọn họ.
Vậy thì đừng tin, đừng nghe, cứ như ban đầu đi!
Vi thấy tình hình thay đổi, mỉm cười, ánh mắt liếc qua tộc trưởng sắc lẻm tựa như mũi dao làm hắn ta run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận