Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 109: Bát canh xương

Chương 109: Bát canh xươngChương 109: Bát canh xương
Chương 109: Bát canh xương
Vương làm theo lời Thái Linh, đi săn thú tìm một nơi mát mẻ, lấy phần xương cho chút muối vào hầm tới khi nước đổi màu. Suốt quá trình hầm xương hắn liên tục nhìn vào nồi, muốn xem nước có đổi màu như cô nói hay không, quá trình đó khiến hắn hồi hộp như thể chờ một điều gì rất quan trọng.
Sắc mặt hắn trâm ngâm cho tới khi nước chuyển màu, khi này nụ cười mới xuất hiện. Một sự viện Thái Linh nói đã đúng, điều này càng chứng tỏ, cách của cô có tác dụng.
Hắn uống một chút nước canh, béo ngậy và rất thơm, còn có vị mặn của muối. Hai mắt Vương sáng lên, chưa bao giờ hắn uống canh ngon thế này, đây là lần đầu tiên, cũng là lân đầu hắn dùng xương thú nấu theo kiểu này, loại xương động vật sau khi lấy hết thịt sẽ bị ném đi, chưa từng có thú nhân nào trong bộ lạc thử nấu theo cách này, thật không ngờ xương lại có thể tạo ra món ăn ngon đến vậy.
Hắn vội vàng mang về hang động, lúc đi vào mùi thơm từ bát canh hâm xương lan ra khắp vách núi.
Các thú nhân tò mò nhìn nồi đá Vương đang ôm trên tay, có kẻ hiếu kỳ hỏi: "Cậu mang theo cái gì vậy?"
Vương nấn ná một chút sau đó dè dặt trả lời: "Đây là canh được nấu từ xương thú, có thêm chút muối lúc nãy giống cái kia đưa cho tôi."
Các thú nhân già nghe vậy vội quát lên: “Cậu làm bậy, mau ném đi, cái thứ vớ vẩn đó lỡ như là thuốc độc thì cậu phải làm thế nào? Cho Triều ăn có khi giết cả cô ấy lẫn đứa con trong bụng, khi đó cậu đừng hối hận."
Vương đáp lại: "Cháu thử rồi, không bị sao hết, còn rất ngon."
Các thú nhân già vẫn rất ương bướng, liên tục bảo hắn vứt đi. Cơ thể Vương đang bị nhiễm bệnh nên các thú nhân không dám lại gần, nếu không họ đã xông lên cướp nồi canh của hắn, rồi ném ra ngoài.
Thấy bạn đời của mình bị trách mắng, Triều mệt mỏi lên tiếng: "Anh đem nó qua đây đi.'
"Triều, cô hồ đồ, quá hồ đồ!"
Các thú nhân già đỏ mắt tía tai quát, bực mình đến độ cơ thể gầy nhom run lên.
Triều cười nói: "Cháu tin Vương, xin các ông đừng ngăn cản."
Các thú nhân già chỉ đành mặc kệ, Vương mang nồi canh tới, vẫn không dám đến gần bạn đời, đặt xuống đất rồi vội lùi lại'Em uống đi, anh thử rồi không có độc, hương vị khá ngon."
Triều cười nhìn hắn, không chút nghi ngờ, cô nâng nồi đá lên, uống từng chút một. Ngụm canh đầu tiên đi vào miệng, cả khoang miệng đều ngập tràn mùi thơm của thịt, mùi này không gây khó chịu như thịt nướng mà Vương thường đưa cho cô ăn, cô còn cảm nhận được hương vị béo ngậy, màu sắc rất đẹp, có vị mặn của muối.
Bát canh này quá ngon, ngon gấp nhiêu lần những bát canh cô ăn ở bộ lạc khi trước.
Triều cười đến độ hai mắt híp thành một đường thẳng, nói với Vương: "Ngon quá, anh cũng ăn thử đi."
Thấy bạn đời ăn ngon lành như vậy, Vương xúc động, vội vàng xua tay: 'Em ăn đi, anh ăn rồi."
Các thú nhân quấn da thú cũng rất hiếu kỳ, không biết món canh như nào lại khiến Triều khen đến vậy, mùi cũng rất thơm. Nhưng nhớ tới giống cái kỳ lạ không rõ thân phận tự xưng là y sư kia, họ không dám thử, chỉ đành quay mặt đi, mắt không thấy bụng chẳng đói, miệng không thèm, nhưng mùi hương quá hại người, khiến bọn họ nuốt nước bọt không ngừng.
Khi này không ít thú nhân nghĩ bụng: giống cái đó mà rõ thân phận, canh này họ nhất định phải uống một chén.
Vương chờ cho tới khi Triều uống hết, thu nồi đá lại hắn vẫn không đi vội, lo lắng quan sát phản ứng của cô. Mỗi lần sau khi dùng bữa xong cô sẽ bắt đầu nôn, nôn không ngừng tống khứ toàn bộ thức ăn ra khỏi cơ thể, nhưng hôm nay hắn chờ rất lâu vẫn không thấy cô nôn.
Triều thoải mái cười nói với hắn: "Chưa bao giờ em thấy bụng dễ chịu như hôm nay, xem ra phương pháp của giống cái anh đem về có tác dụng."
"Vậy thì tốt rồi."
Các thú nhân trong vách núi cũng ngạc nhiên, Triêu không nôn, cũng không có triệu chứng nào khác. Nhưng họ vẫn không hoàn toàn tin tưởng, âm thâm quan sát, xem thử Triều có sống qua nổi hôm nay hay không.
Vương vui vẻ mang theo nồi đá ra ngoài, canh nấu theo công thức của Thái Linh đã cho kết quả, vì thế hắn không chân chừ, đi tới những nơi mà Thái Linh chỉ lấy các vị thuốc kỳ lạ về, tự chữa trị bệnh ngoài da cho mình.
Hắn cẩn thận làm theo lời Thái Linh, lau sạch chất trắng trên cơ thể, bôi đất đen lên.
Khi bôi lên cảm giác ngứa rát rất khó chịu, nhưng hắn vẫn chịu được, kiên trì cho tới khi hết đau.
Hắn không dám quấn da thú lại, sợ sẽ làm trôi hết thuốc, để vậy đi săn thú và nấu ăn. Càng hoạt động hắn càng có cảm giác thoải mái, không khó chịu như khi quấn da thú khắp người.
Buổi tối hắn mang canh vào khe núi cho Triều, toàn thân không quấn da thú, cứ để vậy đi vào. Các thú nhân già nhìn thấy hắn làm như vậy, sợ hãi la toáng lên, xua đuổi hắn ra khỏi vách núi.
Triều vươn tay vê phía hắn: "Anh mang em ra ngoài đi.'
Vương đi tới vẫn không dám chạm vào cô, bỗng có một thú nhân quấn da thú đứng lên đi lại, nói: "Để tôi mang cô ấy ra ngoài giúp cậu."
Vương cảm kích nhìn thú nhân. Khi họ rời đi, phía sau các thú nhân già thở dài, trách cứ Vương lì lợm, thú nhân tới giúp họ kia cũng chán sống, cả Triều ngu ngốc nữa.
Lúc ra ngoài Vương nhìn thú nhân giúp mình nói: “Cậu không sợ tôi à?”
Thú nhân cười to: "Tôi đang bị bệnh giống cậu, chúng ta nên ai sợ ai đây."
Vương bật cười đáp lại: Cảm ơn cậu, nếu phương pháp này thành công cậu hãy thử chữa trị cùng tôi."
Thú nhân kia nhìn một thân toàn đất đen của Vương nhíu mày hỏi: "Cậu thật sự tin tưởng giống cái đó ư?"
Vương chầm chậm kể lại câu chuyện của Bảo Long và thú nhân Nhật Điểu, rồi nói: "Căn bệnh này của chúng ta kết quả cuối cùng là chết, vì thế tôi muốn thử, nếu như cô ấy không lừa thì đây chính là ngày chúng ta hồi sinh. Còn cô ấy lừa, kết quả cuối cùng cũng chỉ có chết mà thôi."
Thú nhân đó gật đầu tán thành, rồi chỉ nồi canh của Vương: "Vậy cho tôi một chén canh đi."
Vương không vui lắm, cái này hắn hâm cho Triều, nhưng nể tình thú nhân giúp mình, Vương đành nhịn đau cho một chén.
Uống xong thú nhân đó liếm môi, tặc lưỡi: "Ngon quá, nếu chết vì thứ này tôi đây chịu”
Vương nhìn nồi canh không muốn cho nữa, vội đuổi hắn về vách núi. Thú nhân không vui, nhưng chẳng thể ở lại, đành hậm hực rời ởi.
Sau khi uống chén canh ngon lành đó, thú nhân bắt đầu suy nghĩ, suốt một đêm hắn thức canh chừng xem bản thân có bị gì hay không, trời sáng, hắn vẫn sống nhăn, đã thế bụng còn có cảm giác thoải mái, đây là cảm giác lâu rồi hắn chưa từng trải qua.
Bát canh này quá tuyệt, nó không phải là thuốc độc. ...
Thái Linh và Bảo Long chạy dọc bờ biển hết một ngày vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc nào. Cô bắt đầu lo lắng, sợ nhóm Ưng Phan không còn trên cõi đời này. Nhưng lòng cô không cho phép mình nghĩ vê điều đó, thấy Tà Khuyết buồn bã cô trấn an con bé.
Bảo Long vẫn nhớ lời Lạc Nhật dặn, trời tối phải cố gắng đưa Thái Linh quay lại bộ lạc. Bảo Long nhìn trời tính toán thời gian, nếu quay lại e là tới đêm mới về đến nơi, hắn cảm thấy không ổn lắm. Thái Linh lên tiếng: "Chúng ta ở đây luôn đi, ngày mai đi tìm tiếp."
Bảo Long hơi lo: "Nếu không làm theo lời tộc trưởng tôi e chúng ta sẽ bị phạt.
Thái Linh đâu phải thú nhân Nhật Điểu, nên không sợ, nói: “Anh nếu sợ có thể quay vê, tôi và Tà Khuyết đi với nhau cũng được.
Bảo Long nào cho phép: "Không được, tôi phải đi theo hai người, thà bị phạt cũng không thể để hai người gặp nguy hiểm."
Thái Linh mỉm cười cảm ơn hắn. Trong bữa ăn tối, Bảo Long nói cho cô biết chặng hành trình ngày mai.
"Có thể ngày mai chúng ta sẽ đi vào khu vực rừng chết, đến đó tôi khuyên cô nên quay lại, khu rừng đó rất nguy hiểm, vào rồi e là khó ra."
Thái Linh im lặng không nói gì, cô không muốn bỏ qua bất cứ nơi nào, nên rừng chết có đi hay không ngày mai nhìn thử mới tính được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận