Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 150: Vùng đất an toàn
Chương 150: Vùng đất an toàn
Đêm tới, khi mặt trăng xuất hiện, rất nhiều người chạy đến tìm Vi.
"Y sư chuyện này là thế nào? Quả tròn màu trắng trên bầu trời kia là thứ gì có gây nguy hại cho chúng ta không?”
Vi nào biết đó là gì, ả cũng sợ hãi hệt như bọn họ, cho tới khi một luông ánh sáng bùng lên ở phương xa, khi này hai mắt ả phát sáng, vô số suy nghĩ tự cao tự đại lóe lên trong đầu ả. Đây chẳng phải là dấu hiệu cho ả một con đường mới đó sao.
Vi vội vàng nói với các thú nhân trong tộc Hạc Điểu: "Đó chính là ý chỉ của thần, nơi ấy chắc chắn an toàn, ngài muốn chúng ta tới đó. Ta đã nghe được tiếng gọi của thân!"
Vi vươn hai tay nhìn lên trời, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ, cứ như thể cô ta đang được thân thầm thì gì đó.
"Giả dối!" Y sư Tuần Điểu lên tiếng, con ngươi đục ngầu, toàn thân lấm bẩn, bà ta hệt như một con chó hoang bị người khác ghẻ lạnh, nằm trong góc xa nhất, tách biệt với toàn bộ thú nhân xung quanh. Nhưng để chứng minh sự tồn tại của mình, chưa bao giờ y sư Tuần Điểu dùng tông giọng thấp, luôn nói lớn và phải dùng hết sức để nói, lời nói ra khiến người khác khó chịu.
Mọi người xung quanh vẫn cười nhạo hoặc không xem lời bà ta ra gì, nhưng hôm nay lại có một giống cái rất muốn hùa theo y sư Tuần Điểu đó chính là Mật Tâm.
Cô ta nhìn cánh tay trái bị chặt đứt, cụt lũi quấn da thú xấu xí của mình, ánh mắt hăn lên đây dữ tợn.
Tất cả là do Vi, do cô ta không chịu cứu cô nên cánh tay phải mới bị cắt bỏ, cả khuôn mặt này nữa, rõ ràng với danh phận thần giáng thế của Vi, chỉ cần một lời có thể chữa khỏi nhưng lại không làm.
"Kẻ giả dối, cô ta không phải là thân giáng thế, là quỷ, là quỷ!" Mật Tâm nhỏ giọng nói, bàn tay phải bấu chặt vào bắp chân, răng nghiến chặt, ánh mắt nhìn về phía Vi hận không thể đâm Xuyên trái tim cô ta.
Ngoài bộ lạc Hạc Điểu ra, những thú nhân khác cũng có cùng suy nghĩ như Vi, bọn họ tò mò tự hỏi ánh sáng đó là gì, phải chăng chỗ ấy là vùng an toàn.
Trên các rạn san hô, những thú nhân Bích Ngư mới trôi vào cũng bàng hoàng nhìn thứ ánh sáng trắng kỳ lạ đó, bọn họ hiện tại không dám quay về biển lớn, bức tường nước ban ngày khiến họ e sợ, sức nước khi ấy mạnh tới nổi con vật nào dám bơi ngược dòng đều bị xé xác, một số đồng tộc của họ đã bị nước xé thành mảnh nhỏ. Vốn từng là chủng tộc thú nhân sống trong nước, yêu nước và cảm thấy thoải mái khi ở trong nước thì giờ đây bọn họ đâm ra sợ hãi.
"Chúng ta có nên đi về phía đó không?" Một vài giống cái hỏi nhau.
"Đi thử xem, bây giờ chúng ta không thể quay về vùng nước được nữa."
"Được vậy đi thôi."
Bọn họ hóa đuôi cá thành hai chân đi lên cạn, phía sau có một nhóm thú nhân đi theo. Các thú nhân này chính là thú nhân tộc Hùng Điểu và một số thú nhân tộc khác, họ hiện tại không còn ký ức chỉ biết theo chân các giống cái Bích Ngư, xem họ như là gia đình của mình.
Trời dân sáng, từ bốn phương tám hướng lũ lượt có thú nhân kéo về phía bộ lạc Tà thân, khi này Tà thần vẫn chưa biết gì, đang tranh thủ sửa sang lại những ngôi nhà bị sập, chuẩn bị quay lại với cuộc sống bình thường.
Lạc Nhật tranh thủ chạy về khu vực khi trước bộ lạc sinh sống, nơi đó hiện tại đã biến thành một cái hố sâu, chứa đầy nước, xung quanh hình thành nên các triền núi dốc.
Không có vùng đất bằng sẽ chẳng thể xây nhà như trước, lần này hắn phải xin bộ lạc Tà thân một vùng đất mới.
Ưng Phan mang Thái Linh bay đi kiểm tra khu vực bị tác động, vết nứt xuất hiện chăng chịt, bên trong ngập nước trở thành cô số con sông kéo dài vô tận, nhiều ngọn núi lớn bị san bằng, hoặc biến dạng tạo ra các thác nước lớn cực kỳ đồ sộ, cây cối nằm ngổn ngang khắp nơi, xác chết động vật đâu đâu cũng có, số còn sống ngơ ngác đi lại trong rừng.
"Qua lần này sẽ có nhiêu loài động vật tuyệt chủng." Thái Linh buồn bã nói.
Ưng Phan thực tế hơn: "Sắp tới chỉ sợ nguồn thức ăn khan hiếm, nếu chúng ta không có chuẩn bị e sẽ phải đối mặt với một nạn đói kéo dài. Thái Linh tán đồng, nhưng cô không quá lo lắng, đơn giản họ biết cách canh tác, chỉ cân không xảy ra động đất thêm lần nào nữa, bộ lạc Tà thân không chết đói.
Ưng Phan và Thái Linh quay vê bộ lạc, lúc còn cách bộ lạc hơn mười mét, bọn họ phát hiện có một nhóm thú nhân đang đi về phía này.
Ưng Phan lập tức tăng tốc, đưa Thái Linh vê bộ lạc xong, hắn liên mang theo một số thú nhân khỏe mạnh chạy tới đón đầu những thú nhân lạ kia.
Khi vừa hạ cánh xuống, Ưng Phan nhận ra đó là các thú nhân đến từ tộc Bích Ngư.
"Mấy người sao lại lên bờ?" Ưng Phan hóa hình hỏi bọn họ.
Ngay lập tức các thú nhân Bích Ngư nhận ra Ưng Phan chính là thú nhân từng bị họ bắt.
Một giống cái lớn tiếng hô: "Anh thì ra chạy tới nơi này.'
Vừa nghe thấy tiếng kêu, Ưng Phan rùng mình, hắn không quên những ngày trên rạn san hô bỏ hoang, có một giống cái từng ôm hắn, từng muốn hắn cùng cô ta sinh con, đó chính là Uyển.
Ưng Phan trừng mắt nhìn cô ta.
Uyển ngược lại rất vui vì gặp lại hắn. Tốt quá rồi anh không quên em!”
Ưng Phan không muốn cho cô ta bất kỳ hy vọng nào, lên tiếng: "Nơi này không chào đón mấy người, mau cút đi, nếu không đừng trách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận