Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 69: Thú triều càn qua

Chương 69: Thú triều càn quaChương 69: Thú triều càn qua
Chương 69: Thú triêu càn qua
ÉcIII
Tiếng kêu như dời đất lấp biển vang lên, không chỉ thú nhân sống trong khu rừng Tuần Điểu nghe được mà nhóm Thái Linh ở vùng núi lửa cũng nghe rõ mồn một.
Sau khi tiếng kêu vang lên, mưa càng lớn hơn, gió tốc mạnh đến mức mái lợp nhà vang lên tiếng phành phạch như thể sắp bay mất.
Lúc này Thái Linh mới nhớ ra mình quên dính một lớp nhựa cho mái nhà, nhưng đã muộn, trời đang mưa chẳng thể làm gì được. Điều quan trọng hơn là tiếng kêu hung bạo vang lên ngoài kia.
Bà Bà lên tiếng: "Có lẽ ngày đó đến rồi!"
Không cần bà giải thích kỹ, các thú nhân đều biết ngày đó là ngày gì - thú triều tới rồi. Ưng Phan lo lắng đứng lên nói: "Tôi ra ngoài xem thử."
Bà Bà tán thành, họ không thể cứ trốn trong này, cần phải nắm bắt tình hình lỡ có gì xấu sẽ rời đi ngay lập tức.
Thái Linh bật dậy, bất chấp trời đang mưa cô nói: "Tôi đi thử xem thuyền có trôi trên biển được không."
Nói rồi cô chạy ra ngoài, Bà Bà gọi với theo nhưng không được, tiếng mưa át mất tiếng gọi của bà.
Ưng Phan muốn chạy theo hỗ trợ Thái Linh, nhưng hắn là nhóm trưởng, không thể vì ham muốn cá nhân mà bỏ bê chuyện quan trọng.
Hắn cắt cửa Bạch và Mã Văn: "Đi theo Thái Linh hỗ trợ cô ấy. Kim cậu đi cùng tôi."
Các thú nhân lập tức chia ra. Bà Bà và Tà Khuyết không nhận được nhiệm vụ nhưng khi Bạch và Mã Văn đi hai người cũng chạy theo ra biển, đội mưa cùng Thái Linh đẩy thuyền ra xa.
Sóng vỗ cao hơn so với bình thường, biển động không yên bình như các hôm, giờ mà đi thử nghiệm thuyền thì có hơi không biết suy nghĩ, nhưng Thái Linh vẫn quyết làm cho bằng được.
"Nắm chắc đầu dây đừng để gió cuốn thuyền đi." Thái Linh hô lớn trong mưa.
Các thú nhân gắng sức giữ chặt thuyền, con thuyền vừa được thả ra sóng liền cuống cuông cuốn nó theo, trôi xa rồi dạt vào kéo căng dây neo, thậm chí kéo luôn cả các thú nhân đang giữ thuyền đi ra xa.
Thuyền nổi rất khá, không bị rỉ nước, thậm chí sóng nhấn cũng không chìm. Loại gỗ trắng cực nhẹ, còn rất chắc, nó như xốp nổi lênh bềnh không gì có thể nhấn chìm được, nhựa kết nối rất chắc không khiến Thái Linh thất vọng.
Bước đầu tiên thử độ nổi và độ chắc thành công, còn một bước nữa là tập lái thuyên. Thuyên không có bánh lái, Thái Linh không biết làm, cô lợi dụng khả năng bay lượn của các thú nhân, tính sau này nếu ra khơi thì để các thú nhân hóa hình đẩy thuyền đi, lúc không còn sức hay trời lặng gió thì dùng mái chèo vào buồng để đi.
Tính là vậy nhưng không biết đến khi đó có thành công hay không.
Bên này mọi chuyện của Thái Linh khá suôn sẻ, bên kia Ưng Phan mang theo Kim bay ra ngoài, bọn họ không dám bay cao vì sợ bị phát hiện, cũng sợ thú triều phát hiện, khi ấy thì ăn chắc cái chết.
"Mau chạy đi!"
"Sao lại có nhiêu thú dữ đến vậy?”
"ÁI Cứu với, ai đó cứu tôi với!"
Tiếng la hét, kêu cứu vọng tới từ phương xa, ở phía trước nhóm thú nhân Tuần Điểu đang cật lực chạy trốn. Tộc trưởng của bọn họ ra sức chỉ đạo: "Bỏ lại đồ đạc đừng mang theo thứ gì hết, chạy lên núi cao, nhanh lên!"
Các thú nhân dìu nhau lao đi, ném hết đồ đạt chỉ mong bảo toàn mạng sống.
Ưng Phan nhìn lên trời phát hiện một nhóm bốn con khủng long bay đang tới, hắn lẩm bẩm: "Không kịp rồi!"
"ÁII"
Tiếng hét thất thanh vang lên, lũ khủng long bay sà xuống nhóm thú nhân đang chạy trốn, dùng móng vuốt sắc bén cắp lấy con mồi, mở rộng hàm răng nhọn hoắt, cắt bay đầu kẻ chống cửa, ngay trên không trực tiếp xé xác con mồi nhai ngấu nghiến.
Ánh mắt chúng đỏ ngầu như thể đã phát điên, còn chưa xơi hết thú nhân tóm được đã vội ném phần cơ thể ăn dở xuống, xông tới tóm lấy thú nhân khác. Các giống đực điên cuồng dùng hình thú tấn công lại bọn khủng long, nhưng sức có hạn, vô số thú nhân bị hạ gục rơi xuống đất chết không nhắm mắt.
Trên mặt đất một đàn khủng long cổ dài, thân đầy gai nhọn, hoặc đuôi dài lao tới, chúng tranh nhau những cơ thể thiếu hụt, tranh nhau các thú nhân vừa rơi xuống...
Mùi máu tanh xộc lên bao trùm cả khoảng rừng, tiếng la hét, tiếng khóc than vang vọng khắp nơi - chốn này giờ chẳng khác gì địa ngục.
Ưng Phan vội vàng kéo Kim quay về, nhưng cả hai không dám đi vào rừng ngay, nấp ở gần cửa hang canh chừng.
Độp.
Một giọt màu đỏ rơi lên má Ưng Phan, mùi tanh tưởi kết hợp chút hôi thối, với cái mũi thính của thú nhân Ưng Phan dễ dàng nhận ra đây mà máu của thú nhân kết hợp với mùi hôi thối trong miệng của các con thú không biết vệ sinh.
Kim nín thở nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt đầy lo lắng. Cả hai nhìn lên cao, nơi ấy bị sương mù che kín nên không thấy được gì, nhưng với giọt máu này cả hai đoán chắc phía trên có thú dữ đang canh chừng.
Ưng Phan nhìn Kim, cả hai ăn ý không di chuyển, hơi thở nén lại thật nhẹ, tránh cho con vật đánh hơi được mùi của họ.
Bình bịch.
Có tiếng di chuyển vọng xuống từ trên cao, mặt đất rung lên, một vài quả chuối chín rụng xuống đất phát ra tiếng lộp bột.
Cả hai nghiến răng cơ bắp toàn thân siết chặt sẵn sàng chiến đấu nếu con vật nhảy xuống dưới này.
Sau hơn ba mươi phút căng thẳng, chẳng có thứ gì rơi qua lớp sương mù, tiếng bình bịch cũng đi xa. Hai người nhìn nhau, không dám thở phào, chờ thêm một lát nữa, sau đó Ưng Phan ra hiệu cho Kim canh chừng mình lén lút đi lên cao xem xét.
Bên trên không có con thú nào nhưng có vết màu và một nửa cơ thể thú nhân đang co giật. Thú nhân đang hấp hối, hắn giương đôi mắt nhìn qua Ưng Phan, vừa thấy liên yếu ớt van xin: "Hãy giết tôi đi... làm ơn!"
Ưng Phan đi tới nhìn xuống hắn từ trên cao, ngay lúc này thú nhân Tuân Điểu kia mở to mắt, trong con người vẩn đục là sự hoảng sợ lẫn không tin. Chính tay hắn đã từng bẻ gãy đôi chân của thú nhân Tà thần trước mặt, vết thương đó sao có thể chữa?
Nhưng bây giờ thú nhân Tà thân đó lại đang đứng trước mặt hắn với đôi chân chắc khỏe như bao thú nhân khác.
"Không thể nào." Hắn thêu thào.Không thể nào, chân của mày không thể... hự...'
Hắn hộc ra một búng máu lớn, rồi tắt thở, đôi mắt vẫn mở trừng trừng như thể nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp trước khi chết.
Ưng Phan cười khinh bỉ nhìn hắn, lạnh lùng kéo phân cơ thể ném vào rừng cách xa chỗ vách đá, rồi cẩn thận di chuyển tiến vê phía bộ lạc Tuần Điểu.
Tiếng thú gầm nhỏ dần, hình như đàn thú triều đã xơi xong và bỏ đi, mùi máu nông đậm trong không khí.
Ưng Phan tiếp cận gần khu vực Tuần Điểu, chỗ đỏ chỉ còn lại mấy con khủng long chưa thành niên đang gặp phần xác dư do lũ con lớn để lại, chúng tranh nhau đến mức xảy ra ẩu đả.
Lần thú triều này toàn là khủng long, không thấy chủng loài khác.
Ưng Phan di chuyển sang hướng khác, khắp nơi đều là máu, nước mưa kéo những dòng máu đỏ tanh tưởng chảy khắp khu rừng, chân hắn chạm tới đâu cùng đều là máu, chẳng mấy chống đôi chân đã chuyển sang màu đỏ.
Ưng Phan kiên trì thăm dò tiếp, phần cơ thể thú nhân nằm rải rác khắp nơi, đầu lăn lóc, nội tạng bắn tung tóe còn treo trên cả cành cây cao...
Thảm khốc - chỉ có cụm từ đó mới hình dung nổi tình cảnh lúc này của bộ lạc Tuần Điểu.
Ưng Phan tự hỏi: Còn bao nhiêu thú nhân Tuần Điểu sống sót qua lần thú truyền đáng sợ này, e là chẳng còn lại bao nhiều.
Hắn cẩn trọng đi thêm một đoạn đột nhiên nhìn thấy bóng dáng nhà sàn. Ưng Phan hoảng hốt, bình tĩnh nghĩ lại ngoài họ ra tộc nhân biết xây nhà sàn chỉ có Hùng Điểu, nhưng Hùng Điểu vì sao lại tới đây? Hắn quyết định đi qua đó xem tình hình.
Cùng lúc đó trong khu rừng nơi nhóm Thái Linh đang thử nghiệm thuyền, một chấn động nhẹ diễn ra, vì sóng biển, gió và mưa hợp lại tạo ra tổ hợp âm thanh lớn gây nhiễu loạn nên nhóm Thái Linh không nghe được âm thanh phát ra từ chấn động kia.
Chỉ có Kim đang canh chừng ngoài cửa hang nghe được, hắn đứng lên lắng tai xem chấn động này diễn ra ở đâu, đột nhiên hắn cảm thấy có hơi nóng, vị trí nóng nhất là ở bàn chân.
Hắn nhìn xuống mặt đất, chỗ đó vốn là đất đen giờ lại xuất hiện một đường màu đỏ kỳ quái, ngó sát vào Kim bị hơi nóng bốc ra bên trong dọa giật mình lùi lại.
"Đây là thứ gì vậy?" Hắn lẩm bẩm, nhìn lên cao.
Ưng Phan vẫn chưa về, hắn không dám rời khỏi chỗ này, nhưng điều kỳ quái trên đất càng khiến hắn lo hơn.
"Nên làm gì đây?" Hắn vò đầu bứt tóc.
Lộc cộc.
Sau lưng vang lên tiếng đá lăn, Kim quay phắt lại, chỉ thấy số đá lấp cửa hang đang rung lên. Kim không chần chừ nữa, hắn quyết định quay về báo cho mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận