Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 144: Mùa thu
Chương 144: Mùa thu
Mùa mưa ở trong rừng chết yên bình bao nhiêu thì ở bên ngoài lại khó khăn bấy nhiêu, năm nay mùa mưa bắt đầu sớm hơn một chút, mưa dày đặc và mưa lớn liên tục khiến cho các thú nhân không thể đi săn, những ngôi lều tạm bợ cũng không ở được.
Khi này vừa hay lại nghe thêm một tin, bộ lạc Hạc Điểu có công trình vĩ đại, chắn được mưa gió, không lo sợ bị ướt, còn rộng rãi thoải mái hơn cả hang động, các tộc trưởng trong khu vực đều bán tín bán nghi, đội mưa đến nhìn thử, khi đi vê ai cũng ngơ ngẩn, giậm chân, sao mình không có được công trình như thế, còn khen Hạc Điểu là con cưng của ông trời, đã có được tài năng y thuật giờ còn thêm một giống cái là thân sáng thế.
Không ít bộ lạc mang đồ tới muốn hỏi cách xây dựng đều nhận về cái lắc đầu từ chối.
Lúc này một thú nhân Tí Điểu vô tình bay qua khu vực sinh sống trước kia của Mã Điểu phát hiện ra công trình nhà ở họ để lại, vì đi quá vội nên các thú nhân chưa phá hủy nhà ở vẫn còn để nguyên.
Thú nhân Tí Điểu vội vàng chạy về báo cáo, tộc trưởng Tí Điểu đi qua xem nhìn thấy căn nhà liên sửng sốt.
Ông từng thấy công trình này tại bộ lạc Hạc Điểu, đêm về còn nằm ghen tị đến độ không ngủ được, khi ngủ rồi thì cứ mơ về nó miết, nào ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy công trình này gân như vậy, còn có thể chạm tay nó.
Ông ta mang người của tộc mình đi lên, bên trong không có người ở, sạch sẽ khô ráo. Ngay lập tức Tí Điểu đưa một lượng lớn người trong tộc tới nơi này, ông ta dò hỏi vài người trong tộc rành tin tức xem thử chỗ này từng là nơi ở của ai. "Đây là chỗ khi trước các thú nhân Nhật Điểu sống lúc bị bệnh về da"
Nói tới đây tất cả thú nhân trong tộc Tí Điểu đều cho rằng, công trình này là của Nhật Điểu.
"Nhưng sao Nhật Điểu lại có được công trình này?”[d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị h m i ễ n p hí ]
Câu hỏi được nêu ra, mọi người bắt đầu trầm tư. Thú nhân Nhật Điểu cũng giống như họ, được sinh ra trên vùng đất này, biết làm lều đất là cùng, sao có thể dựng được công trình như này, trừ khi...
Ánh mắt tộc trưởng Tí Điểu lóe lên, có lẽ công trình này là của thú nhân Tà thân cho bọn họ, nếu không tại sao Nhật Điểu lại bảo vệ Tà thần như vậy. ....
Trời mưa các thú nhân không có việc gì làm nên tăng cường học chữ, vào giữa mùa mưa toàn bộ thú nhân trong bộ lạc đều biết viết chữ và có thể đọc được chữ, Thái Linh cũng dần buông lỏng hơn để họ tự học, cô dành thời gian nghiên cứu bút và sách.
Cô muốn soạn thảo vài cuốn sách hay cho các thú nhân đọc, để họ mở mang đầu óc.
Ưng Phan biết cô muốn giấy, nghe cô miêu tả, hắn không ngại mưa gió ra ngoài tìm kiếm.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng hắn thành công mang về một loại quả nhìn như quả mướp, dáng dài màu trắng.
"Anh phát hiện khi gặp nước quả này sẽ tách ra thành từng lớp mỏng như vải, có màu trắng. Em xem thử có dùng được không?”
Thái Linh ngâm quả vào trong nước quả nhiên không bao lâu quả liền tách ra theo đường vân tạo thành từng tấm mỏng, mềm mịn như giấy. Phơi khô dùng than viết lên có thể giữ nét rất lâu.
"Có thể dùng nó làm giấy." Cô vui vẻ nói với Ưng Phan, rôi tiếp tục nhờ hắn tìm kiếm đồ vật có thể thay thế bút than đang dùng.
Đến cuối mùa mưa, Ưng Phan vậy mà thành công tìm được một loại cỏ mực rất đặc biệt. Cỏ này có nhiêu màu, thân tròn to như cọng hành, nhưng phần gốc lại nhọn, khi bóp vào thân sẽ chảy ra một loại mực có cùng màu với phần thân.
Thái Linh dùng nó làm bút, cô bắt đầu viết kiến thức vê canh tác nông nghiệp và chăn nuôi, cái này cô hiểu biết nhất, dù không kỹ càng nhưng cơ bản vẫn có thể viết ra được.
Sau khi soạn xong cô đưa xuống cho mọi người chép ra rồi tự xem, chờ qua mùa mưa là đến mùa thu, đây là khoảng thời gian thực vật sinh sôi nảy nợ, cũng là lúc họ thử cấy lúa vụ đầu tiên.
Nhờ cuốn sách của cô, các thú nhân bắt đầu tự mình trông các loại rau yêu thích quanh nhà, có người trông hoa, có người lại trông cây ăn quả, chăn nuôi mấy con thú nhỏ, đặc biệt là loài thú đẻ trứng khiến cho nguồn lương thực của họ trở nên đồi dào.
Con kênh thoát nước trong bộ lạc cũng được thả không ít cá, chỉ cần muốn ăn ra kênh là có cá.
Mỗi nhà đều có ít nhất một con ngựa, đặc biệt là nhà của thú nhân lạc loài, họ rất thân thiết với ngựa, con như bạn đồng hành, chăm sóc kỹ càng, mỗi lân đi săn đều cưỡi ngựa không thua kém bất kỳ thú nhân có thể hóa hình nào.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, Ưng Phan mỗi ngày ngoài việc lo toan các chuyện trong bộ lạc cũng cực kỳ để ý đến tình trạng của Thái Linh.
Từ sau ngày cô nói chuyện đó ra cho hắn biết, đến lúc này vẫn chưa thấy Thái Linh Miêu Điểu xuất hiện lại lần nào. Thái Linh dân buông lỏng cảnh giác, nhưng Ưng Phan thì không, mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều gọi tên cô, tỉnh dậy gọi một lân, nhận được đáp án mới yên lòng làm việc của mình.
"Báo!"
Đang lúc Ưng Phan kiểm tra vài mẫu bát mới do đội nghiên cứu đồ da dụng đưa tới, từ bên ngoài một thú nhân lạc loài mang theo vết thương nặng bên tay phải phi ngựa chạy vào.
Ưng Phan ra ngoài, đỡ lấy thú nhân đó.
Hắn gấp gáp nói: "Tộc trưởng đoàn đi săn của chúng ta đụng độ phải một đột thú chũi lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận