Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 87: Đêm tối trên ran san hô bỏ hoang

Chương 87: Đêm tối trên ran san hô bỏ hoangChương 87: Đêm tối trên ran san hô bỏ hoang
Chương 87: Đêm tối trên rạn san hô bỏ hoang
Lần đầu tiên các thú nhân nhìn thấy ánh sáng xinh đẹp như vậy, họ nhịn không được mà trầm trồ khen ngợi, rồi ngắm say mê cho đến khi phục hồi lại, thì phát hiện ra toàn bộ vật lướt trên nước đều bị phá nát bởi những chiếc vòi màu xanh kỳ quái, sau đó tất cả bị đánh ngắt, chờ tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một hang động kỳ lạ, bên tai đầy ắp tiếng cười nói của các giống cái.
Thú nhân Mã Điểu chớp mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm nhận được bản thân hình như đã rời khỏi mặt hồ lớn, không còn lênh đênh trên nước, trong phút chốc hắn vui mừng như muốn nhảy cẵng lên, nhưng toàn thân đau đớn nên tạm thời không làm được.
Lúc này hắn đột nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện.
"Lần này chúng ta bội thu quá trời." "Nhưng lũ thú nhân này có vẻ yếu ớt hơn mấy người trước, nước da cũng không đẹp bằng nữa."
"Thôi chị ơi, có mà xài tạm là được rồi, mấy năm nay hiếm có thú nhân đi qua đây lắm, trẻ con trong tộc chúng ta đã lâu lắm rồi chưa được sinh ra, giờ có lũ này xem như mượn giống của chúng đi, sinh con xong không xài được nữa thì thịt.
Nghe vật thú nhân Mã Điểu vừa tỉnh sợ hãi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ tiếp, trong đầu không ngừng suy nghĩ họ đã rơi vào tay ai, không biết bạn bè mình có còn bên cạnh không.
Đột nhiên một mùi tanh xộc vào mũi hắn, thú nhân cố gắng duy trì cơ mặt không để giống cái đang nhìn phát hiện mình đã tỉnh.
Giống cái đó bĩu môi nói: "Mấy thú nhân này, sao lâu tỉnh thế nhỉ, mà chúng trông gây quá, chúng ta có nên thôi miên ngay bây giờ luôn không?” Nhóm Mã Điểu khi còn ở bên kia hồ lớn, không được ăn uống đầy đủ, thức ăn đi săn về đều phải cống nạp cho Hùng Điểu, chỉ được lấy lại một phần, bữa no thì ít bữa đói lại thường xuyên, đã vậy còn làm toàn việc nặng, nên ai cũng gầy gò xanh xao hốc hác, đặc biệt mấy ngày lang thang trên biển, không nước không thức ăn càng khiến cơ thể bọn họ kiệt quệ hơn, giờ nằm yên một chỗ trông cứ như xác chết.
"Tạm thời đưa bọn họ ra rặng san hồ bỏ hoang đi, chờ tới khi bọn này tỉnh lại, xem tình hình thế nào chúng ta sẽ xử lý sau..
Dứt câu, thú nhân cảm giác được mình bị nâng lên, sau đó lướt trên mặt nước, cả quá trình hắn không dám mở mắt vì sợ bị phát hiện, cho tới khi cơ thể bị ném mạnh xuống đất lăn vài vòng hắn mới từ tử mở hé mắt ra xem xét.
Xung quanh một màu đen thui, trời dường như vẫn chưa sáng. Lõm bõm.
Có tiếng bơi lội vang lên rồi xa dần, khi này thú nhân mới dám thở phào ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện không chỉ có mình hắn được đưa tới mà nhóm bạn cũng ở đây, trong đó có hai thú nhân tộc Lang Điểu.
Lang Điểu trong quá trình di chuyển chết vô số thú nhân, lúc trước vì thú triều cả tộc chỉ còn lại chưa tới năm người, giờ chỉ còn lại hai thú nhân, hai thú nhân này gân như sắp chết vì quá buồn và đói khát, giờ họ cùng chung số phận với Mã Điểu nằm ở nơi này, thoi thóp.
Thú nhân thở dài, đi tới đánh thức từng người, may mắn ai cũng chưa chết, sau một hồi gọi không ngừng tất cả đều tỉnh lại. Ban đầu cũng như hắn vui mừng vì đã lên bờ, nhưng sau khi nghe kể lại, tất cả đều sợ hãi, không biết tương lai sắp tới như nào.
Bì bõm. Đột nhiên họ nghe thấy có tiếng động dưới nước, các thú nhân vào thế phòng thủ, hồi hộp chờ đợi các giống cái kỳ quái kia quay lại. Nhưng khác với lo sợ của họ, xuất hiện trong tâm mắt lại là một thú nhân, chỉ là trời quá tối nên họ không nhìn rõ mặt hắn ta.
Chỉ thấy thú nhân kia hỏi: "Mấy người là giống đực của bộ lạc Bích Ngư à?”...
Thái Linh cùng Lạc Nhật quay lại nơi ở của bộ lạc Nhật Điểu, mọi người đang ngóng trông hai người họ. Khi thấy cả hai xuất hiện, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người Thái Linh, họ nhìn cô như thể nhìn kẻ thù vừa mới mang tộc trưởng của họ ra ngoài làm chuyện gì đó xấu xa, ánh mắt soi mói kia khiến cô khó chịu, đột nhiên Thái Linh nghe thấy tiếng gọi non nớt quen thuộc.
"Chị ơi!"
Hai mắt cô sáng lên, chẳng buồn quan tâm đến các ánh mắt xung quanh, cô lao tới ôm chặt Tà Khuyết: "Em tỉnh rồi, may quái"
"Chị ơi!" Tà Khuyết ôm chặt cô, kể từ lúc tỉnh lại không thấy mấy anh chị quen thuộc đâu, Tà Khuyết rất sợ, nhưng cô bé không khóc, thu mình một góc đề phòng nhìn những thú nhân xa lạ quấn chặt cơ thể chỉ để lộ đôi mắt đỏ.
Mặc cho một vài thú nhân nói chị của cô đi tìm thuốc, Tà Khuyết vẫn không nới lỏng đề phòng, căng thẳng chờ đợi cho tới khi Thái Linh quay lại, khi này cô bé mới có cảm giác mình đã sống lại.
Tà Khuyết nhịn không được lớn giọng gọi Thái Linh.
Sà vào vòng tay của cô, khi này Tà Khuyết mới dám rơi lệ, nhưng không khóc lớn, sợ tiếng khóc của mình làm kẻ khác cười chê.
Sau một hồi được Thái Linh an ủi, Tà Khuyết mới buông cô ra, hai mắt đỏ hoe mà hỏi về mọi người.
Thái Linh vuốt ve mái tóc cô bé, không thèm che dấu sự thật nói: "Chúng ta bị lạc mọi người rồi, chị cũng không rõ họ sống hay chết. Nhưng chị tin nếu hai chị em ta may mắn thoát được cái chết thì họ cũng sẽ an toàn."
Tà Khuyết luôn đặt một niêm tin tuyệt đối với Thái Linh, gân như cô ấy nói gì con bé nghe đó, nên lập tức gật đầu, kiên nghị nhìn Thái Linh nói: "Nhất định, Bà Bà và mọi người đều bình an."
Thái Linh xoa đầu cô bé, nói sơ tình hình hiện tại của hai chị em, sau đó quay qua nói với Lạc Nhật: “Anh muốn tôi chữa cho ai đầu tiên?"
Lạc Nhật quan sát các thú nhân trong tộc, toan đề cử bản thân trước thì một thú nhân mạnh dạn bước lên: "Để tôi thử trước."
Hắn chính là thú nhân đã mang Thái linh về. Cô gật đầu: "Vậy anh cởi đồ ra đi, tôi muốn nhìn xem cơ thể hiện tại của anh."
Hắn có hơi lo lắng: "Cô không cần che kín mình lại hả, bệnh này lây lan lắm."
Với một người lớn lên trong môi trường khoa học như Thái Linh, cô hiểu, để tránh lây nhiễm, biện pháp tốt nhất là bảo vệ miệng mũi và mắt khi tiếp xúc với các căn bệnh lây lan, đặc biệt nên đeo bao tay, nhưng giờ không có bao tay, chỉ có thể khử trùng thật cẩn thận sau khi tiếp xúc mới có thể tránh bệnh, chứ bịt kín đến đâu mà không có phương pháp khử trùng thì cũng xem như bỏ.
Nhưng cô vẫn rất tán thưởng cách làm này của Nhật Điểu, họ có ý thức không để bệnh lây lan, không như nhóm thú nhân cô gặp trên biển, phô bày thân thể xấu xí đi lại khắp nơi.
"Vậy cho tôi vài tấm da thú sạch đi, không cần to lắm đâu, đủ che mũi miệng của tôi lại là được rồi."
Thái Linh lập tức nhận được da thú theo yêu cầu, cô che miệng mũi mình và Tà Khuyết lại, tìm một chỗ cách xa bộ lạc, xua đuổi các thú nhân xung quanh, kể cả Tà Khuyết bắt đầu kiểm tra cho thú nhân Nhật Điểu.
Thú nhân từ từ cởi bỏ lớp da thú quấn quanh người, lộ diện trước mặt Thái Linh.
Nhan sắc của hắn rất được, cao gầy, đẹp trai, mái tóc màu xám khá giống với lớp lông khi Lạc Nhật biến hình.
Trên cơ thể các nốt mụn trắng nằm rải rác, hiện tại nhiều nốt đã vỡ, dịch trắng lây dính khắp nơi, sắc mặt của thú nhân rất tệ.
Thái Linh không hài lòng: "Mấy ngày rồi anh không cởi lớp da dày trên người mình ra?”
Thú nhân đó điềm tĩnh trả lời: "Từ khi quấn vào chưa bao giờ mở ra." Thái Linh: "... !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận