Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 90: Bí mât được bật mí
Chương 90: Bí mật được bật mí
Bầu trời tối đen như mực, trên rạn san hô bỏ hoang một đống lửa nhỏ được thắp lên, có khoảng mười thú nhân ngôi vây xung quanh, tâm trạng ai cũng nặng nề phức tạp, đặc biệt là Ưng Phan, mặt hắn cắt không còn giọt máu, phần vì đau đớn về thể xác khi cố gắng phục hồi trí nhớ, phần vì lo lắng cho những người bạn đi cùng mình. Hắn không biết họ đã đi đâu về đâu, liệu có còn sống ở trên thế gian này không.
Đặc biệt càng tệ hơn khi hắn nghe các thú nhân kể lại tình hình của vùng lục địa bên kia hồ lớn và các thú nhân bị bắt cùng họ hiện không rõ sống chết.
Hai tay Ưng Phan siết thành đấm muốn tìm ai đó để trút giận, nhưng hắn cũng hiểu, bây giờ nếu không hành động cẩn trọng có khả năng thù chưa tra được tình hình bạn bè, hắn cũng bỏ mạng luôn tại đây. "Vùng đất bên kia hồ thật sự bị hủy rồi sao?" Ưng Phan khàn giọng hỏi, hồi xưa hắn có nghe Thái Linh nói về núi lửa, cô ấy cũng từng nhắc qua nếu núi lửa hoạt động rất có thể vùng đất đó không an toàn, nhưng cô ấy không nói là cả vùng rừng rộng sẽ bị hủy diệt, xem ra núi lửa đó rất lớn.
Khi trước nếu có một thú nhân Tà thân ngôi trước mặt các thú nhân khác như thế này, chắc chắn họ đã bị ghét bỏ, xa lánh, nhưng hôm nay chẳng ai muốn làm vậy, cũng không còn hơi sức nào mà làm.
Nhưng trong thâm tâm ít nhiều các thú nhân vẫn còn bị nhiễm tục lệ xấu xa ấy, hai bên Ưng Phan không có ai ngồi gần, gần hắn nhất là hai thú nhân cùng tộc Lang Điểu. Khi trước còn sống trong bộ lạc, hai thú nhân này khá thân với Ưng Phan, bây giờ tuy cũng bị nhiễm tâm lý xa lánh thú nhân Tà thần, nhưng họ vẫn không đến mức ghét bỏ Ưng Phan.
Một thú nhân Mã Điểu lên tiếp đáp: "Đúng vậy, nơi ấy đã bị than nóng nuốt chứng, lúc chúng tôi rời đi than nóng đã lan ra bờ hồ."
"Than nóng?" Ưng Phan lặp lại hai từ này, hắn đã nghe Thái Linh nói về núi lửa, nên có thể đoán được than nóng khả năng cao chính là dung nham.
Hắn nhíu mày hỏi: "Vậy là núi lửa ở vùng sương mù đã hoàn toàn tỉnh thức."
Hai từ 'tỉnh thức' là Thái Linh phổ cập cho hắn.
Các thú nhân khó hiểu nhìn hắn, một người cùng tộc với hắn khi trước bạo gan hỏi: "Núi lửa là gì, sao cậu lại biết nó đã tỉnh thức? Núi lửa là một con vật hay sao mà có thể tỉnh thức?”
Ưng Phan từ tử giải thích: "Vùng sương mù gân tộc Tuần Điểu, nguyên nhân sinh ra sương mù có lẽ là do núi lửa bốc hơi nóng lên tạo thành, khi trước chúng tôi ở đó đã nhìn thấy đường nứt trên đất, bên dưới toàn là dung nham nóng bỏng. Một khi toàn bộ núi lửa này hoạt động trở lại thì dòng dung nham đó sẽ tràn ra và nuốt chửng tất cả. Vì biết được tương lai như thế nên chúng tôi đã ra đi, vượt qua biển lớn tìm kiếm vùng đất mới."
"Biển là gì?" Một thú nhân Mã Điểu hỏi.
Ưng Phan chỉ khu vực nước mênh mông sau lưng mình: "Đó chỉ là biển, biển rất rộng không dễ nhìn thấy bờ, là nơi chia cắt các lục địa với nhau, còn hồ là chỉ những hồ nước nhỏ có thể nhìn thấy bờ bên kia."
Một thú nhân Mã Điểu khác có vẻ sốt sắng hỏi: "Phương pháp làm vật lướt trên nước, và bức họa trên đá là do mấy người để lại?"
Phải nói thú nhân Mã Điểu này rất nhạy bén. Ưng Phan nhíu mày, phân tích câu hỏi của thú nhân Mã Điểu, lát sau hắn có vẻ cũng hiểu ra nên gật đầu: "Vật lướt trên nước mà mấy người nói được gọi là thuyên, do Thái... chúng tôi làm ra.
Hắn không muốn để lộ Thái Linh, không biết cô còn sống hay chết, nhưng hắn phải bảo vệ cô, giấu tài năng của cô đi như vậy sẽ có ít giống đực để ý đến cô hơn.
"Còn hình vẽ trên tảng đá có lẽ là bức họa của Tà Khuyết, con bé chôn lại bên bờ cát để gửi cho thú nhân Diễm đã chất."
Các thú nhân Mã Điểu trừng mắt nhìn nhau, khi có được nó trong tay Vi nói gì nhỉ: Đó là dự kiến Thần thú gửi cho cô ta, nhưng giờ qua câu chuyện của Ưng Phan thì đây là một bức họa do thú nhân của họ để lại, chuyến hành trình này ban đầu là do thú nhân Tà thần, chủng thú nhân tội lỗi xấu xa ô uế bị họ ghét bỏ thực hiện, họ còn biết được núi lửa sẽ tỉnh thức vào một ngày nào đó mà rời đi, nhưng các thú nhân được mệnh danh là con cái của Thần thú thì không hiểu tí gì.
Hôm nay chính thức ngồi lại nói chuyện nghiêm túc với một thú nhân Tà thần, khiến nhóm thú nhân nhỏ lần đầu tiên nhận ra một vấn đề. Các thú nhân mà họ luôn khinh thường, ở một nơi mà họ không nhìn thấy đã thấu tỏ nhiều điều, biết làm nhiều thứ, có vẻ cực kỳ thấy hiểu và khôn ngoan.
Thú nhân như vậy là thú nhân Tà thân ư? Thật phi lý.
Một thú nhân Mã Điểu khác run rẩy hỏi thêm: "Mấy công trình trong vùng sương mù là do các anh tạo nên?”
Ưng Phan gật đầu: "Đó là nhà, đây là kiểu nhà thứ hai của chúng tôi."
Nói tới đây hắn cười khinh bỉ: "Kiểu đầu tiên được gọi là nhà sàn, đã bị Hùng Điểu ăn cướp mất rồi."
"Cái gì!"
Các thú nhân Mã Điểu từng thấy và ước được ở trong nhà sàn đồng thanh thốt lên, trong khi đó hai thú nhân Lang Điểu thì ngơ ngác nhìn họ không hiểu chuyện gì.
"Cậu nói... công trình kia là của thú nhân Tà thân..."
Ưng Phan gật đâu: "Cách làm xà bông, nhà sàn đều là của chúng tôi cả, Hùng Điểu bắt các thú nhân Tà thần lại và uy hiếp để lấy công thức."
Ngày họ bị trói dưới chân cột nhà sàn, Mã Điểu và Tuần điểu lẫn Miêu Điểu đều không biết gì.
Ưng Phan không phải là kiểu người vơ đũa cả nắm, hắn vẫn xác định được ai là kẻ có tội ai không. Mã Điểu chưa từng làm gì ảnh hưởng đến thú nhân Tà Thần nên hắn cũng không quá ghét họ, nếu đổi ngược lại, ngồi ở đây là những thú nhân thuộc Hùng Điểu chưa chắc hai bên đã nói chuyện với nhau dễ dàng thế này.
Chỉ trong vòng mấy giờ ngắn ngủi, các thú nhân Mã Điểu như thể ngồi tàu lượn siêu tốc, đi từ bí mật này đến bí mật khác. Giờ khi đã sáng tỏ nhiều điều, họ nghĩ lại những lời mình từng tung hô thú nhân Hùng Điểu khi trước, bỗng cảm thấy hổ thẹn. Họ đã khen sai người, tung hô nhầm đối tượng. Những gì Hùng Điểu có, hóa ra là đến từ tay thú nhân Tà thân, vậy mà họ lại tự hào hô hoán như thế, đúng là mất mặt.
Một thú nhân Mã Điểu vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, lẩm bẩm: "Sao có thể như thế được chứ? Họ là thú nhân Tà thần đấy?”
Một thú nhân Mã Điểu khác phản đối: "Tôi ngược lại tin tưởng Ưng Phan, nếu Hùng Điểu là thú nhân được Thần thú chúc phúc vì sao không lường trước được núi lửa, mà phải tới khi nó xảy ra mới vội vàng bỏ chạy?"
Thú nhân khác phản lại: "Nhưng họ có được phương thức chữa gãy chân tay, còn làm ra vật lướt trên....
Nói tới đây hắn ngừng lại nhìn Ưng Phan, vật lướt trên nước là thuyền, thú nhân Tà thân đã dùng nó trước, chính Ưng Phan nói điều đó, bức họa họ tìm được đã vẽ hình chiếc thuyền, chính nó hướng dẫn cách làm cho bọn họ.
Tổng kết lại, lời Ưng Phan không sai, nhưng quá khó tin, họ là thú nhân bị vứt bỏ kia mà...
'Phương pháp chữa gãy chân tay?” Ưng Phan đột nhiên hỏi, hắn nhíu mày, phương pháp này vốn của Thái Linh, từ khi nào lại rơi vào tay Hùng Điểu, xem ra sau lưng bọn họ Hùng Điểu đã làm không ít chuyện xấu.
Thú nhân Mã Điểu gật đầu đáp: "Đúng vậy, y sư Vi của Hùng Điểu có thể nối lại xương đã gãy, rất tài tình." Ưng Phan nhấch khóe môi hỏi: "Có phải cô ta dùng các thanh gỗ thẳng cố định vết thương, rôi dùng quả trắng đắp lên không?”
Các thú nhân Mã Điểu từng chứng kiến quá trình trị thương hai mắt phát sáng, nhịn không được nhao nhao hỏi.
"Sao cậu biết?"
"Phương thức đó quý giá như vậy, không lễ y sư Vi lại nói cho thú nhân Tà thần các cậu!"
Ưng Phan hừ lạnh: 'Bà ta đương nhiên không nói, ngược lại...
Hai mắt Ưng Phan âm trầm, có lẽ trong khi họ không biết phương thức chữa thương này đã bị ăn cắp.
Ưng Phan không nói ra điều này, hắn chỉ bảo: "Thú nhân Tà thần không hiếm lạ cách trị thương này, bởi chỗ chúng tôi có một dược sư còn tài năng hơn, chữa được những căn bệnh mà các y sư bộ lạc khác đều bó tay." Các thú nhân lân đầu nghe hai từ dược sư' không hiểu đó là chức danh gì, nhưng nghe ý sau thì họ lại hình dung ra dược sư có vẻ là y sư của Tà thân, chức danh khác cách chữa bệnh chắc cũng không giống ai.
Nếu câu nói này được áp lên một y sư bộ lạc bình thường, chắc chắn các thú nhân sẽ hỏi dồn cho ra nhẽ, nhưng trên dược sư của Tà thần, thì họ lại e dè không tin nên chỉ ậm ừ trong cổ họng.
Ưng Phan chẳng muốn khoe về Thái Linh cho lắm, cô quá tài năng, một ai đó nếu gặp và tiếp xúc với cô sợ rằng sẽ xem cô như thần rồi cướp cô khỏi bọn họ bất chấp ấn ký Tà thần mất, tốt hơn nên hạn chế nói đến cô.
Hai thú nhân Lang Điểu chưa từng thấy nhà, chỉ mới được nhìn thấy Thuyền, thứ đó quá thần kỳ giờ còn được nghe thêm mấy điều không tưởng, hai thú nhân có cảm giác bộ não nhỏ bé của mình bị quá tải khi phải tiếp nhận nhiều thông tin mới mẻ.
Phải mất một lúc lâu họ mới phục hôi được và ý thức những gì mình vừa nghe không phải là điều tâm thường, muốn hỏi thì khi này Ưng Phan đã lái sang chuyện khác.
“Mọi người tính làm gì bây giờ?”
"Đương nhiên là thoát khỏi đây, nhưng trước hết chúng ta phải có thuyền mới đi được."
"Còn cậu?" Một thú nhân Mã Điểu hỏi Ưng Phan.
"Tôi phải tìm bạn bè của mình, nơi này có rất nhiều rạn san hô, tôi phải tới kiểm tra từng nơi một."
Nói xong hắn đứng lên, hôm nay chính là dịp tốt để hắn đi kiểm tra, chờ tới sáng mai Uyển trở lại, khi ấy mọi chuyện sẽ rất tệ.
"Cậu muốn đi ngay bây giờ ư?" Các thú nhân Mã Điểu hốt hoảng. "ừ"
Ưng Phan quay lưng đi ra biển.
Phía sau các thú nhân lo lắng hét với theo.
"Không có thuyền cậu tính đi thế nào?”
"Bơi." Ưng Phan để lại một câu rồi nhảy xuống nước, bơi đi mất.
Các thú nhân nhìn nhau, không hiểu bơi là cách gì, nhưng có vẻ là phương thức di chuyển trên nước mà không cần thuyền hỗ trợ.
Một thú nhân Mã Điểu đứng lặng trên bờ nhìn vào khoảng không đen tĩnh mịch trước mặt, lẩm bẩm: "Có phải chúng ta đã nghĩ sai vê thú nhân Tà thân rồi không?"
Lân này vậy mà không có thú nhân nào phản bác, tất cả đều im lặng, bên tai chỉ có tiếng gió và màn đêm sâu thăm thẳm như thể đang chôn giấu một bí mật khổng lồ nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận