Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 80: Điều kiên và nói khoác

Chương 80: Điều kiên và nói khoácChương 80: Điều kiên và nói khoác
Chương 80: Điều kiện và nói
khoác
Người mang Thái Linh đến đây đi thẳng tới gặp một thú nhân trong nhóm, nói gì đó. Thú nhân kia liếc nhìn vê phía Thái Linh, gật đầu. Nói xong hắn tiếp tục đi thẳng tới chỗ có khá nhiều giống đực tập hợp.
Thú nhân được hắn nhờ vả không rời mắt khỏi Thái Linh, hành động này chẳng khác nào đang giám sát cô.
Thái Linh không quan tâm, hiện tại chỗ này quá lạ cô rời đi một mình chưa chắc đã tốt, nếu nơi này ổn, có khi lựa chọn ở lại cũng không tôi.
Cô nhìn Tà Khuyết nằm trong vòng tay mình, bây giờ chỉ còn hai chị em nương tự nhau, không biết các thú nhân khác tình hình thế nào, hi vọng họ may mắn dạt vào đâu đó và gặp được người tốt cứu giúp, không như hai chị em bị đẩy đưa tới hoàn cảnh này. Lát sau một nhóm ba thú nhân đi ra, trực tiếp đến trước mặt Thái Linh.
Thái Linh nuốt nước bọt bình tĩnh nhìn họ, cả ba đều bịt kín từ đầu đến chân nên cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt, điểm duy nhất thể hiện cảm xúc chính là đôi mắt đỏ rực.
Trong đôi mắt đỏ của ba người, đây sự nghi ngờ và không mấy tin tưởng.
Thú nhân đi ở giữa có vóc dáng rất cao, chắc tâm hai mét, thân hình lực lưỡng. Hắn nhìn xuống cô cất giọng trâm lạnh lẽo hỏi: "Cô biết cách chữa trị căn bệnh trên da của chúng tôi?"
Thái Linh gật đầu.Chỉ cân cho tôi thời gian tôi nhất định trị hết."
Một thú nhân đi theo sau hắn lên tiếng: "Cô là y sư sao?”
Cô rất ghét cái chức danh này, nên thẳng thắn sửa: "Chỗ tôi người ta không gọi thú nhân giữ chức vị chữa trị trong tộc là y sư, mà là thây thuốc hay có thể gọi tôi là dược sư."
Lần đầu tiên các thú nhân nơi này nghe được chức vị lạ như vậy, điều này càng khiến họ nghi ngờ vào trình độ của cô hơn.
Không đợi bọn họ buông lời chất vấn, Thái Linh phủ đầu trước: "Chỗ chúng tôi y sư trình độ quá kém không thể sánh ngang thầy thuốc hay dược sư, nên các anh cứ yên tâm, tôi nói chữa được là chữa được.
Thú nhân dẫn Thái Linh về đây, chỉ vào Tà Khuyết: "Vậy sao cô không chữa cho cô bé này? Khi nãy tôi nghe cô nói con bé mang theo vi khuẩn chết người."
Khóe môi Thái Linh cong lên: “Anh chắc đã nhìn thấy tình cảnh khi đó của tôi rồi nhỉ? Nếu lúc đó tôi không nói vậy sao có thể cứu con bé."
Thú nhân ấy nhướng mày, hỏi lại: "Vậy sao con bé lại không tỉnh?"
"Mệt và đói." Thái Linh bất lực đáp. Thú nhân cao lớn dường như là tộc trưởng chỗ này cắt ngang cuộc nói chuyện đi xa chủ đề chính của Thái Linh và thú nhân trong tộc mình.
"Cô điều trị bằng cách nào?"
"Máu của cá vàng, nhựa cây đỏ và đất đen. Chỉ cần tìm được những thứ này, tôi sẽ giúp mọi người chữa bệnh. Ngoài ra để tránh lây lan cho người chưa bị bệnh, hãy chuẩn bị muối."
"Muối?"
Các thú nhân đồng thanh một lời.
Câu hỏi ngu này khiến Thái Linh hơi lo, đừng nói với cô nơi này không có muối nhé, như thế thì chết dở.
Thú nhân tộc trưởng lên tiếng: "Ý cô là bột mặn?"
Thái Linh gật đầu: "Đại loại là thế, chỗ các anh có không?”
Các thú nhân nhìn nhau, thú nhân mang cô vê đáp: "Bột mặn quá hiếm, chỉ có ở các bộ lạc lớn, chúng tôi không có bột mặn."
Thái Linh nhớ tới bờ biển dài miên man sau lưng mình, ở đó nước mặn bao la, muối muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sao không ai chịu nghiên cứu hết vậy.
Thái Linh thở dài, nói: "Nếu vậy tôi có điều kiện."
Tộc trưởng híp mắt nhìn cô, có vẻ không hài lòng khi một thú nhân lạ mặt như cô dám ra điều kiện.
Để không mất thời gian, Thái Linh nói thẳng: "Tôi biết cách tạo ra bột mặn, chỉ cần các anh cưu mang hai chị em tôi cho tới khi tôi tìm được đồng bạn của mình, tôi sẽ giúp các anh tạo ra nó, dùng cả đời cũng không lo hết."
Các thú nhân trừng mắt nhìn cô, giống cái xấu xí bé nhỏ trước mặt đang nói khoác, họ chưa từng nghe về cách tạo ra bột mặn, đó là thứ hạt quý giá được sinh ra trong các hang động, là vật chứng minh quyên lực to lớn của các bộ lạc. Ở nơi này ai sở hữu bột mặn kẻ đó có quyền thống trị, không thú nhân nào dám đắc tội với tộc sở hữu bột mặn. Nhưng qua miệng giống cái, bột mặn là một thứ gì đó hết sức tâm thường.
Các thú nhân không tin lời cô, nhưng vẫn rất tò mò với cách thức tạo ra bột mặn, họ nhìn về phía tộc trưởng muốn nghe quyết định của hắn.
"Đi theo tôi." Tộc trưởng quay lưng rời đi.
Thái Linh biết bản thân đã thành công, cô thở phào, bế Thái Linh đi theo nhóm thú nhân tiến vào khu vực sinh sống của bọn họ.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Lúc chính thức bước vào giữa bộ lạc nhân lạ, Thái Linh cảm nhận được sự đề phòng, e dè và cả ghét bỏ đến từ những người xung quanh. Nhưng cô làm lơ tất cả, theo chân tộc trưởng cho tới khi hắn dừng lại.
Tay Thái Linh rất mỏi vì phải bế Tà Khuyết quá lâu, cô ngồi xuống bất chấp chưa ai cho phép, đặt Tà Khuyết nằm trên vị trí sạch sẽ mát mẻ dưới gốc cây, lớn tiếng đề nghị: "Tôi muốn chút nước và thức ăn, tốt nhất là đồ ăn mềm."
Tộc trưởng hất đầu với thuộc hạ, ngay lập tức tên kia đem tới cho cô một ống trúc nước, cùng một quả trái cây có màu tím dài như chủng cà tím ở Trái Đất.
Thái Linh thấm nước lên môi Tà Khuyết, sau đó bóc vỏ quả màu tím ra, bên trong chất thịt màu trắng mêm mại, cô cắn trước một miếng để thử độc, vị của nó khá nhạt, nhưng lại mêm và béo như thịt quả bơ. Thái Linh lấy từng chút một đút cho Tà Khuyết.
Thức ăn vừa đưa đến miệng con bé liên chủ động ngậm lấy, trong khi mê man vẫn điên cuồng ăn.
Thái Linh mỉm cười nghĩ bụng - Tà Khuyết đây là vì đói quá mà ngất đi chứ đâu phải bệnh tật gì.
Cô đút cho tới khi hết nửa quả, khi này Tà Khuyết không ăn nữa, chép miệng lăn ra ngủ sâu, . Thái Linh mở to miệng chén hết nửa quả con lại, với tí thức ăn này sao có thể lấp đầy bụng kẻ bị bỏ đói bao ngày như cô. Thái Linh mặt dày, xin thêm.
Một thú nhân khác đưa tới cho cô thêm một quả tím như ban nãy, Thái Linh không chê cầm lấy chén nốt, sau đó hỏi: "Còn thức ăn khác không, mỗi quả này không đủ."
"Hừ, không biết chui từ đâu tới mà đòi hỏi quát"
Giọng con gái vang lên, nghe có vẻ không vui.
Thái Linh quay đầu nhìn, người ta bịt kín quá nên cô không thấy rõ mặt. Thái Linh chẳng thèm quan tâm, quay đầu trừng mắt nhìn tộc trưởng, mọi chuyện nơi này tất cả đều do hắn quyết định, cô chỉ cân lấy lòng người này là đủ.
"Sắp tới tôi sẽ chữa trị cho người của các anh đấy, dù không lấy tiên công cũng nên bao ăn bao ở chứ!"
Hắn nhíu mày, không biết có hiểu lời cô không, thế nhưng vẫn nói: "Lấy cho cô ta đi, ăn cho tới khi nào no mới thôi.'
Lời hắn vừa dứt, giống cái kia liền giậm chân quát: "Anh, sao có thể làm thế với một người ngoài, chúng ta kiếm thức ăn cũng đâu dễt"
Thú nhân kia vươn tay xua giống cái: "Em đến chỗ các bạn chơi đi, đừng đứng ở đây.'
"Anh!" Giống cái tức giận quát một tiếng rồi quay lưng rời đi.
Thái Linh chẳng quan tâm, miệt mài đánh chén cho tới khi bụng no căng, khi này cô mới có cảm giác mình đã sống lại.
Cô cười nhìn nhóm thú nhân đang quan sát mình, nói: "Tôi ổn rồi, trước khi tiến hành chữa trị xin tự giới thiệu chút nhà, tôi là Thái Linh, thuộc thú nhân Tà Thần, đến từ bên kia biển lớn."
"Biển lớn?" Tộc trưởng có vẻ hứng thú với hai từ này.
Thái Linh không chê phiền, tận tình giải thích: "Biển lớn thật ra là hồ lớn mà mọi người đang gọi, chỗ chúng tôi biển là nơi chứa nước có vị mặt, cực lớn mắt thường không thể nhìn thấy bờ."
Cô chỉ hồ nước trước mặt: "Còn nơi cho nước ngọt, và nhỏ như này mới được gọi là hồ nước."
Các thú nhân nhìn theo tay cô chỉ, rồi lại nhìn Thái Linh, một vài thú nhân gật gù nói: "Tộc của cô kỳ lạ thật đấy, nhưng nghe cũng khá hợp lý!
Tộc trời lại để tâm đến điều khác: "Cô băng qua biển bằng thứ gì? Bay à?"
Thú nhân này học từ khá nhanh, Thái Linh rất ưng, cô đáp: "Tôi và nhóm của mình vượt biển bằng thuyền. Thú nhân không thể bay qua biển vì nó quá rộng. Để đến được đây chúng tôi đã lênh đênh khá nhiều ngày trên biển sau đó gặp nạn, tỉnh lại tôi đã ở đây rồi."
Tộc trưởng: "Bọn cô vượt biển làm gì?"
Thái Linh chém gió: "Đi khám phá, các thú nhân khác luôn cho rằng biển là điểm cuối của thế giới, nhưng tôi và các bạn tôi đều không tin nên đã thử giong buồm ra khơi, cuối cùng thì đến được đây.'
Nói đến đây cô xụ mặt, buồn bã: "Tuy thành công chứng minh suy luận biển chỉ là vùng ngăn cách giữa các lục địa, biển không phải điểm cuối, nhưng tôi lại lạc mất nhóm bạn, còn để em gái rơi vào nguy hiểm." Cô vuốt ve má Tà Khuyết lầm bầm: "Tôi thấy hơi hối hận!"
Nói thế để lấy lòng thương từ các thú nhân nơi đây chứ thật ra cô chẳng hối hận, thậm chí còn có chút vui mừng vì đã tìm được vùng đất mới, nếu có nhóm Ưng Phan ở đây thì càng hạnh phúc hơn.
"Cô còn muốn vê bên kia không?” Tộc trưởng hỏi.
Thái Linh đáp: "Tôi phải tìm kiếm bạn bè của mình, chỉ khi nào tìm thấy họ tôi mới đi."
"Nếu không thấy thì sao?"
Thái Linh cười khổ đáp: "Tôi chưa tính đến bước đó nữa. Còn mọi người muốn khi nào chữa bệnh?"
Nghe cô nói vậy, các thú nhân vây quanh tộc trưởng ồn ào hô: "Bắt đầu luôn đi.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận