Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 146: Tìm thấy sắt
Chương 146: Tìm thấy sắt
Sau khi phát hiện ra nơi thú chũi đóng quân, mỗi ngày Ưng Phan đều cho người tới đó quan sát, sau ba ngày chúng đã thành công chui hết vào núi đá, từ đó không còn ra ngoài.
Thời tiết bên ngoài rất bình thường, không có dấu hiệu nào cho thấy sắp có đại họa. Chỉ khi bước tới những nơi lũ thú chũi đi qua mới thấy được sự tàn phá trong cuộc chạy trốn của chúng, khiến người ta phải liên tưởng đến những chuyện không hay.
Nhờ lũ thú chũi cảnh cáo, các thú nhân đi rừng cũng cẩn thận quan sát hơn, họ phát hiện loài động vật bò sát nhỏ sống trong đất bắt đầu di chuyển theo đàn, hướng vê phía núi đá, những con vật bay trên không và lớn hơn thì vẫn đang hoạt động bình thường, nhưng có xu hướng tránh né phía nam, đó chính là nơi mà lũ thú chũi chạy ra. Nghe các thú nhân phân tích tình hình, Thái Linh lập tức lấy sổ ra ghi chép, đây là tài liệu quan trọng để lại cho đời sau, nó cũng như lịch sử của bộ lạc và vùng đất này.
Cô nói: "Rất có thể nơi bắt đầu xảy ra động đất sẽ ở phía nam, nơi đó chắc chắn bị thiệt hại nặng nhất."
Lạc Nhật nghe vậy rơi vào trâm từ, phía nam chẳng phải là hướng có ngọn núi cao nhất, nơi mà bộ lạc Hạc Điểu đang ở sao.
Hắn không nói ra điều này, việc bộ lạc Hạc Điểu có bình an vượt qua được đại nạn phía trước hay không đều không liên quan đến hắn.
Thái Linh trâm ngâm suy nghĩ rồi nói tiếp: "Theo suy đoán của tôi, lục địa này vẫn đang trong quá trình kiến tạo, sẽ còn rất nhiều hiện tượng thiên nhiên khắc nghiệt xảy ra, chúng ta chỉ có thể đề phòng thôi." Mọi người nghe vậy chỉ biết thở dài, chuyện này vốn là của thân thánh họ nào có thể can thiệp, chỉ mong thần thương quan phòng gửi họ những lời cảnh cáo để họ kịp thời bảo vệ bộ lạc của mình.
Các thú nhân nhìn về phía tượng Tà thân núi, ngài vẫn đứng đó sừng sững, nở nụ cười hiên hòa, tựa như đang an ủi các con dân của mình: Đừng lo mọi chuyện đã có ta.
Nhìn thấy ngài bất giác trái tim các thú nhân ấm hơn, càng thêm thành kính trong chuyện tôn thờ.
Sau khi xác định được nơi bắt đầu có khả năng là ở phía nam. Thái Linh cùng Ưng Phan, Lạc Nhật bay vê hướng đó để điều tra chút tình hình. Khi tới phía nam họ phát hiện ở đây có rất nhiều loài thú hung tợn, có cả lũ thú đêm mà họ đã gặp lần đi tìm lương thực.
Vùng phía nam ẩm ướt khá nhiều đầm lầy, sương mùa dày bất thường, tiếng gầm rú của động vật kêu khắp nơi.
Thái Linh nói nhỏ với Ưng Phan: "Nếu ngày đó tới, rất có thể những loài thú này sẽ rời khỏi đây, chúng ta cần chuẩn bị phương pháp đối phó."
Ưng Phan nhìn những con thú hung tợn chém giết lẫn nhau trước mặt lo lắng, nhưng không thể hiện ra.
Ban đêm cả nhóm tìm được một hang động nhỏ hẹp, chui vào đó trú tạm, để tránh bị các loài động vật phát hiện, họ không đốt lửa yên lặng nghỉ ngơi một đêm. Chờ khi mặt trời lên liên quyết định quay về bàn cách ứng phó.
Lúc đi ra khỏi hang động Thái Linh không cẩn thận vấp phải tảng đá nhỏ trên lối đi ngã sấp mặt, lúc được đỡ lên tay cô bị thương, một ít mảnh vụn từ đá trong hang động dính vào tay cô. Thái Linh cẩn thận lấy ra, đột nhiên dị năng của cô hiện lên. [Đá sắt. ]
Sau khi hiện lên hai chữ dị năng liền biến mất. Thái Linh nghiên ngẫm hai chữ đó, ánh mắt sáng lên.
"Em biết chúng ta phải làm gì để chống lại đàn thú dữ sắp tới rồi!"
Bọn họ vui mừng thu thập đá ở trong hang động bay về bộ lạc. Thái Linh dựa theo cách người hiện đại nung nóng đá lấy được, quả nhiên sau khi nung ở nhiệt độ cao, đá chuyển sang màu đỏ bắt đầu tan chảy ra.
Đây chính là sắt, có thể dùng làm vũ khí. Ngay lập tức toàn bộ cung tên trong bộ lạc được thay bằng mũi tên sắt, giáo mác ra đời, kiếm dài và cả dao sắt cũng gấp rút được hoàn thiện, thậm chí còn cả rìu và chùy sắt...
Bên trong bộ lạc Tà thân đang gấp rút chế tạo vũ khí, bên ngoài các thú nhân ngược lại trải qua một mùa thu như bình thường, đi săn bắt dự trữ thức ăn cho mùa đông sắp tới, không một thú nhân nào để ý dưới chân họ vô số đàn bò sát kỳ dị đang bò đi vội vàng, chạy trốn khỏi phía nam.
Lúc này trong bộ lạc Hạc Điểu, trên ngọn núi cao chót vót, các thú nhân đang xây nhà sàn, mục tiêu của bọn họ là để tất cả các thú nhân trong bộ lạc đều có thể vào ở nhà sàn trong mùa đồng này.
"Bọn mày phải xây cho tao một căn!"
Tiếng gào thét vang lên.
Các thú nhân Hạc Điểu dường như đã quen, vẫn làm việc như bình thường.
Tiếng hét đó không cam lòng, gào lên tiếp: "Con khốn y sư Vi kia, mày phải bảo bọn nó xây cho tao một căn, nếu không tao sẽ nói ra chuyện xấu của mày. Ha Ha.
Vi đang ngôi trong căn nhà cao nhất bộ lạc nghe tiếng gào này vô cùng bực mình, bên cạnh cô ta là mấy giống cái được cứu khỏi rạn san hô bỏ hoang. Hiện tại bọn họ đều đi theo vi học y thuật.
Một giống cái tiến lên nói nhỏ với Vi: "Chúng ta nên tìm cách giết chết mụ già đó."
Giống cái đang nói chính là Mật Tâm, người bạn thân khi trước kia của Thái Linh.
Vi không vui quát cô ta: “Đừng nói bậy, dù sao bà ấy cũng là một thú nhân, chúng ta không nên tước đoạt sự sống của bà ấy."
Mật Tâm vội vàng nhận sai.
Một vài y sư Hạc Điểu ngồi gần đó nghe được, lần nữa ca ngợi lòng tốt và sự bao dung của Vi.
Vi nghe được những lời ca tụng kia, nở nụ cười. Đưa theo y sư Tuần Điểu tới nơi này, để bà ta làm nền cho sự tốt đẹp của cô ta quả là một việc đúng đắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận