Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 161: Môt đêm khó ngủ
Chương 161: Một đêm khó ngủ
Thùng thùng...
Tiếng trống vọng khắp rừng xanh, bay tới chỗ nhóm Vi đang dừng chân.
Nghe thấy âm thanh kỳ lạ toàn thể thú nhân đều đứng lên, hướng mắt về phía tượng thần và nhìn thấy lá cờ kỳ lạ đang bay phấp phới.
Đang khi mọi người hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, âm thanh và vật đang bay trên bầu trời kia là thứ gì, Vi đứng lên hô lớn:
"Đó là tiếng chào mừng thần dành cho chúng ta, tuyệt vời quá thân đã nhìn thấy chúng ta, ngài đang chào mừng chúng tal"
Nghe vậy các thú nhân xôn xao.
"Vậy bây giờ chúng ta nên đi tiếp hay nghỉ ngơi đây?"
Vi im lặng, khoảng cách từ đây đến chỗ tượng thần không gần, nếu cố chấp di chuyển có khả năng phải đi cả đêm mới tới.
"Hay chúng ta đi luôn đi, thân đang gọi chúng ta đó, nếu ta chần chừ liệu người có giận không?”
Các thú nhân nghe câu hỏi này nhấp nhổm không yên, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vi chờ đợi ý kiến từ cô ta.
Vi rất vui vì có rất nhiêu thú nhân tin tưởng mình, nhưng cô ta không ngốc, nếu cứ đi xuyên đêm sẽ rất nguy hiểm, bèn lựa lời nói với bọn họ: "Đừng đi xuyên đêm, chúng ta hãy nghỉ ngơi sáng mai thức dậy chải chuốt bản thân cho thật đẹp để diện kiến thần, nếu chúng ta đi cả đêm khi tới nơi rất có thể sẽ mang dáng vẻ xấu xí nhất để gặp thần, thật không phải."
Lời này quả nhiên thành công làm yên lòng những thú nhân đang hưng phấn quá độ. Nghe lời Vi bọn họ bắt đầu đi săn, ăn một bữa tối thật no nê tìm chỗ để ngủ thật ngon.
Khi nằm xuống hơn ngàn thú nhân đều quay mặt về phía tượng thân, ngắm nhìn ánh sáng trắng phát ra từ bức tượng lòng hân hoan đến mức khó ngủ.....
Thái Linh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trăng vẫn rất tròn, ánh sáng trắng phủ khắp khu rừng, khung cảnh vô cùng bình yên, nhưng lòng cô thì không yên.
Bỗng một bàn tay vòng qua eo cô, thú nhân nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy em? Lo lắng à?”
Thái Linh thả lỏng toàn thân dựa vào người Ưng Phan, không hề che giấu bất an của mình: "Ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ tới nơi, khi ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Ưng Phan cũng không đoán trước được, lòng hắn âm thầm cầu nguyện, mong thần giúp họ đừng để máu phải chảy.
Hắn hôn vào má bạn đời khuyên nhủ cô: Chuyện đó ngày mới mới tới, giờ cùng anh đi ngủ đi, ngủ thật ngon để ngày mai còn sức gặp những kẻ căm ghét chúng ta."
Thái Linh hôn lên môi bạn đời, nắm tay cùng hắn đi vê phòng ngủ.
Không chỉ Ưng Phan và Thái Linh là mất ngủ, tất cả các thú nhân trong bộ lạc cũng đều mang tâm trạng bất an lo lắng. Nhiêu người vẫn còn quỳ trước tượng thần để cầu nguyện.
Các thú nhân già bên ngoài bộ lạc sau khi biết chuyện vô cùng lo lắng.
"Chúng ta nên làm gì đây?”
Một thú nhân già khác thở dài: "Tôi hy vọng khi các thú nhân bộ lạc lúc nhìn thấy tượng thân và nhà, hãy bình tính nghĩ lại, đừng vội hành động, hay buông lời sỉ nhục thú nhân Tà thần." Một thú nhân khác cầm chặt gấu áo, đây là trang phục do các giống cái Tà thần may cho họ. Ông nói: "Ngày mai nếu gặp tộc trưởng mọi người cùng tôi khuyên nhủ ngài hãy bỏ xuống ý nghĩa xấu với thú nhân Tà thần và kết giao với họ."
Các thú nhân già khác tán đồng: "Đó là ý hay, ngày mai chúng ta cùng ra gặp bọn họ, không cân phải khuyên tộc nhân khác cứ khuyên tộc mình trước.”
Cứ thế các thú nhân già đã tìm thấy tiếng nói chung và quyết định giúp đỡ thú nhân Tà thần trong khả năng của họ.
Còn các giống cái Bích Ngư, họ không quan tâm, vẫn nằm trong chăn ngủ ngon như thường.
Dù có muốn hay không thì đêm cũng qua và ngày mới tới.
Khác với những ngày trước cứ việc ngủ tới khi tự thức, thì hôm nay tất cả người dân Tà thân đều dậy rất sớm, nấu một bữa thịnh soạn, mặc vào bộ đồ đẹp nhất, lấy ra cung tên của mình cẩn thận kiểm tra lại, cho ngựa chiến ăn thật no.
Đến khi mặt trời lên cao, tất cả các thú nhân đều đã vào tư thế sẵn sàng, kể cả một đứa nhỏ.
Tà Khuyết mặc một chiếc quần da thú bó sát, cùng áo ba lỗ màu vàng y hệt như lá cờ của bộ lạc bọn họ, đeo lên lưng bộ cung tên quen thuộc, dùng chiếc lược gỗ chải thật gọn mái tóc dài của mình, sau đó buộc lên.
Lúc trước vì cuộc sống khốn khổ nên cô bé rất gầy, da còn ngăm đen, nhưng kể từ khi đến nơi này mỗi ngày đều được ăn no ngủ ngon, Tà Khuyết mập dần, vóc dáng cao lên, nước da nhờ tỉ mỉ chăm sóc bằng xà bông trở nên trắng sáng mềm mịn, đặc biệt vết sẹo trên mặt cô bé đã biến mất, giờ đây Tà Khuyết đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Cô ngồi xuông cẩn thận buộc chặt đôi giày da thú. Đây là mẫu giày ra đời khi các giống cái kiên trì nghiên cứu kết hợp da thú với một lợi nhựa dẻo màu đen.
Sau khi thắt xong đôi giày da thú cao tới bắp chân, Tà Khuyết mở cửa bước ra ngoài, mang theo khí thế mạnh mẽ mà không một tiểu thú nhân nào trên thế giới này có được.
Cô đến bên chú ngựa nhỏ của mình, gọi tên nói: "Bi chúng ta đi thôi, em và chị hôm nay phải bảo vệ bộ lạc của mình, quyết không để bất kỳ thú nhân đáng ghét nào hủy hoại nơi này."
Bi hí lên một tiếng, vươn lưỡi liếm vào khuôn mặt Tà Khuyết, sau đó quay người ý bảo cô leo lên lưng nó.
Tà Khuyết nhảy lên lưng ngựa, ngoài ngõ một tiểu giống đực cưỡi ngựa màu đen đang đứng chờ cô. "Thạch Phi." Tà Khuyết mỉm cười với cậu trai ấy.
Hai con ngựa một đen một trắng nhanh chóng chạy về phía nhóm thú nhân đang tụ tập, vừa đi Thạch Phi vừa nói: "Tộc chúng ta không chỉ có thú nhân là biết chiến đấu."
Lời này khiến Tà Khuyết nghĩ tới những chú ngựa, bèn gật đầu: "Đúng vậy, những chú ngựa xinh đẹp sẽ cùng chúng ta chiến đấu."
Thạch Phi không nói gì nữa, chỉ nhìn cô mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận