Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 166: Cứu đứa trẻ

Chương 166: Cứu đứa trẻChương 166: Cứu đứa trẻ
Chương 166: Cứu đứa trẻ
Giống cái ôm con trai đến trước mặt các thú nhân Tà thần, cơ thể cô run lẩy bẩy có vẻ rất sợ, nhưng vì con trai cô cố lấy can đảm, ngước mắt lên nói: "Mọi người có thể cứu nói không? Chỉ cần cứu được con trai thì muốn tôi làm gì cũng được!"
Nói dứt câu cô ta quỳ xuống ôm chặt đứa trẻ khóc nức nở.
Thái Linh vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, đỡ giống cái dậy: "Đưa tôi xem nào.
Cô cẩn thận kiểm tra cho đứa bé, phát hiện thằng nhóc ngoài bị thương còn suy dinh dưỡng trầm trọng, nếu bây giờ rút mũi tên ra mà không được chăm sóc cẩn thận rất có thể nó sẽ chết.
Thái Linh nhìn giống cái hỏi cô ta: "Cô muốn cứu con mình đúng không?"
Giống cái gật đầu. Cô ta phát hiện khi tiếp xúc gần với giống cái Tà thần này, sẽ ngửi được một mùi hương thơm thoang thoảng làm cho tinh thân thoải mái, một thú nhân có thể tỏa ra mùi hương tuyệt vời như này mà là thú nhân ô uế, kẻ có thể hủy diệt cả một vùng đất sao.
Thật là phi lý!
Thái Linh nói tiếp: "Vậy thì mang đứa bé theo tôi."
Thái Linh đứng lên giao Bái Xẻo cho Ưng Phan, mang giống cái kia đi về phía bộ lạc.
Giống cái vội vã ôm con trai chạy theo Thái Linh tiến vào bộ lạc. Khi này cô ta đi qua bức tượng thần, đứng từ xa tượng thân đã đủ sáng chói và uy nghiêm khiến kẻ khác muốn bái lạy, giờ lại gân càng khiến cô ta thêm sùng bái, đôi chân run run bất giác muốn quỳ xuống.
"Vào đây đi." Tiếng Thái Linh vang lên khiến cho tinh thân giống cái tỉnh táo lại, cô ta vội bế đứa bé chạy vào trong.
Thái Linh chỉ vào một chiếc bàn gỗ: "Tạm thời đặt thằng bé ở đó."
Bà Bà đã biết chuyện mang theo thuốc sang.
Thấy Bà Bà Thái Linh dặn: "Bà về nấu một bát cháo loãng, chờ thằng bé tỉnh lại cho nó ăn ngay, đứa trẻ này bị suy dinh dưỡng trầm trọng, nếu không cho ăn uống đàng hoàng chỉ e dù có rút mũi tên ra nó cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Bà Bà liên chạy đi.
Thái Linh cẩn thận rút mũi tên ra khỏi người cậu bé, rôi băng bó lại. Trong quá trình chữa thương dù đã hôn mê đứa trẻ vẫn rên lên đầy đau đớn.
Thái Linh nhớ tới hành động của Vi liên rùng mình, cô ta đủ tàn nhẫn khi kéo một đứa trẻ ra để chặn tên.
Thái Linh cởi toàn bộ da thú trên người cậu bé xuống, tay chạm vào da thịt nhóc liên biết cậu bé bị sốt.
Cô nói với giống cái: "Cô chạy vào căn nhà gần tượng thần, nói với Bà Bà tôi cần chút nước ấm và khăn sạch để lau người cho cậu bé.ˆ
Giống cái theo hướng dẫn của cô đi ra ngoài, lúc bước qua bức tượng cô không dám chạy nhanh mà di chuyển từ tốn. Lúc vào nhà Bà Bà, cô không dám bước vào chỉ dựa theo cái tên mà Thái Linh kêu, lớn tiếng gọi: "Bà Bà."
Bên trong vang lên tiếng đáp lại: "Vào đây đi."
Nghe vậy giống cái mới dám bước vào, bàn chân bẩn thỉu của cô ta nhanh chóng để lại vết trên nên gạch trắng, cô hoảng hốt không biết có nên đi tiếp hay không, nhưng vì mạng sống con trai, cô cắn răng đi vào căn phòng có tiếng nói.
"Bà Bà, y sư kia bảo bà nấu cho cô ấy nước nóng.' Bà Bà quay lại nhắc giống cái: "Nơi đây không có y sư, chỉ có dược sư."
Cô ta vội vàng gật đầu.
Bà Bà nấu nước mang theo vải sạch đi qua chỗ Thái Linh. Thái Linh cẩn thận lau chùi cơ thể cho cậu bé.
Bà Bà nói với cô: "Để bà chạy qua nhà Trúc mượn một bộ đồ trẻ con."
Thái Linh gật đầu: "Chắc cô ấy đã về rồi đó, bà đi đi."
Các giống cái đêu tham gia chiến đấu, nhưng khi thấy cô mang người lạ vê đây họ cũng vội vàng chạy vê bộ lạc.
Thái Linh liếc qua giống cái đứng bên cạnh nói với cô ta: 'Con cô ngoài bị thương còn suy dinh dưỡng trâm trọng."
"Suy dinh dưỡng là gì?" Giống cái khó hiểu.
Thái Linh bật cười nói: “Vi không nói cho mọi người biết à? Cô ta là thần giáng thế mài" Giống cái không nhận ra giọng điệu trào phúng của Thái Linh thật thà đáp: "Cô ấy sẽ không nói đâu, muốn cô ấy chữa thương cho còn khó."
Thái Linh khinh thường đáp lại: "Cô ta không biết suy dinh dưỡng là gì đâu, đây là một chứng bệnh có ở trẻ nhỏ, do ăn uống không đủ chất sẽ khiến đứa bé ngày càng gây gò, xanh xao ốm yếu, nếu không được chữa trị kịp thời rất có thể sẽ tử vong."
Giống cái trừng mắt nhìn Thái Linh, cô ta như thể đã ngẫm ra điều gì đó lắp bắp nói: "Thảo nào... nó ăn bao nhiêu... cũng cứ gây..."
Đột nhiên cô ta lại quỳ xuống, khẩn khoản nài xin Thái Linh: "Dược sư xin cô hãy cứu lấy thằng bé!"
Thái Linh nhìn cô ta nhàn nhạt hỏi: "Cô không sợ tôi là thú nhân Tà thân sẽ giết luôn con trai cô à?"
Cô ta ấp úng, ánh mắt hướng về phía con trai mình, hiện giờ toàn thân thằng bé được lau sạch bụi bẩn nên trông càng gây hơn, một người làm mẹ như cô ta nhìn càng thêm xót xa.
Cô ta nói: "Xin hãy cứu con tôi, giờ tôi không còn ai để nhờ cả."
Thái Linh thở dài.
Bà Bà vừa lúc quay lại mang theo một cái áo vải ba lỗ, cùng chiếc quần đùi mát mẻ.
Sau khi mặc xong cho thằng bé, nó cuối cùng cũng tỉnh lại, khi không nhìn thấy mẹ liền khóc lớn.
Giống cái vội vàng ôm lấy con trai. Bà Bà chạy về lấy cháo.
Thái Linh đưa bát cháo cho cô ta dặn dò: "Đút cho thằng bé ăn đi, lát sau tôi sẽ quay lại kiểm tra."
Nhìn bát nước màu trắng đặc sệt trước mặt, giống cái không nghĩ nhiều chỉ tưởng đây là thuốc nên ngoan ngoãn đút cho con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận