Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 71: Chuẩn bi rời đi
Chương 71: Chuẩn bị rời đi
Ưng Phan quay lại vách đá, nhìn từ trên cao xuống, hắn có cảm giác hơi kỳ quái, hình như sương mù dày hơn, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, hắn hóa hình thả người xuống, chân vừa chạm đất một cảm nóng nực truyền vào lòng bàn chân rồi chạy thẳng lên đại não khiến toàn thân hắn trong phút chốc xuất hiện trạng thái châm chích nhẹ.
Bên trên trời ngừng mưa, không khí mát lạnh, nhưng ở dưới này sao lại nóng đến vậy?
Thắc mắc là thế nhưng hắn cũng không quá để tâm, vội vàng đi tìm Kim. Sương mù quá dày, cảnh vật xung quanh mờ ảo hơn trước, nếu không có khả năng đánh hơi có lẽ Ưng Phan đã lạc mất Kim trong khu vực này, may mắn mùi hơn giúp hắn đi tới đúng nơi.
"Ưng Phan phải không?" Tiếng của Kim vang lên.
Ưng Phan lên tiếng đáp lại: "Là tôi đây."
"May quá, cậu về rồi!" Kim thở phào.
Ưng Phan đứng trước mặt Kim, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân hắn như đang phủ một lớp sương hơi mờ mờ ảo ảo.
"Có thú nhân nào đi vào đây không?” Ưng Phan hỏi.
Kim lắc đầu.'Không có. Thế tình hình phía trên thế nào?”
"Tệ lắm, khắp nơi đều là xác chết."
Kim cũng đoán được kết quả này, toàn là khủng long thú nhân sao có thể chống lại, lúc này ai chạy nhanh hơn may ra mới sống nổi, Kim âm thâm cảm tạ Tà thần đã giúp họ tìm được vùng đất này, nếu không chính họ cũng sẽ bị tàn sát như các tộc.
Tuy là an toàn, nhưng hiện tại cũng có thứ phải lo. Kim vội vàng chỉ cho Ưng Phan đường đỏ kia.
"Nó mới xuất hiện, ban đầu chỉ nhỏ như sợi tóc, nhưng giờ thì to ra bằng cả ngón tay."
Ưng Phan giật mình, nhớ tới núi lửa mà Thái Linh đã nói qua, màu sắc này hình như giống nham thạch.
Bên cạnh Kim tiếp tục: "Thái Linh đã tới đây xem qua, cô ấy bảo chỉ cần anh quay lại thì đưa anh về nhà gỗ ngay."
"Vậy đi thôi." Ưng Phan nói xong liên hóa hình bay đi.
Không khí nóng trong khu rừng nhỏ quá bất thường, cứ tưởng nơi đây cho họ chốn cứ trú bình yên trong dài hạn, giờ e là không vượt qua nổi mùa đông, chuyến hành trình vượt biển có khi phải đi sớm hơn dự kiến.
Ưng Phan bay vê nhà gỗ nhưng không thấy ai bên trong, hắn và Kim ăn ý chia nhau ra đi tìm. Ưng Phan gặp Tà Khuyết ở ngoài bãi biển, cô bé nhanh nhảu kể lại mọi chuyện, Ưng Phan liền đi tìm Thái Linh.
Lúc gặp cô đã hái được rất nhiều thảo dược, nhưng không có đồ chứa. Vừa thấy hắn cô nhờ ngay: "Anh đóng thùng hộ nhé, lấy chất kết dính mà làm”
Chất kết dính lấy từ sinh vật biển nhìn thì ít, nhưng khi chảy ra thành nước dùng không bị hao thành ra được nhiều, chỉ cân một chút đã đủ gắn cả con thuyền, hiện tại trong tay Thái Linh còn kha khá vừa hay lúc này có thể dùng để chế tác thùng gỗ.
Ưng Phan chưa từng làm qua thùng gỗ nên Thái Linh phải hướng dẫn hắn. May mắn Ưng Phan nhanh hiểu, nên không mất quá nhiều thời gian hắn đã nắm được bí quyết rồi rời đi.
Tối đó mọi người trở về, ai cũng mang theo đồ đạc. Ưng Phan làm được bốn mươi cái thùng gỗ, Thái Linh tranh thủ lúc mọi người đang chuẩn bị bữa tối kiểm tra đồ họ tìm được, bắt đầu phân loại đóng thùng.
Ưng Phan lên tiếng cắt cử: "Kim cậu quay lại chỗ cửa hang xem tình hình vết nứt.'
Nghe vậy Thái Linh đứng bật lên nói: "Để tôi đi cùng."
Ưng Phan khó chịu, nhíu mày hỏi: "Cô qua đó làm gì?”
Thái Linh thành thật trả lời: "Qua nhìn xem tình hình một chút, nếu vết nứt chưa lam qua cửa hang thì chúng ta còn kha khá thời gian, còn nếu đã lan qua đêm nay không nên ngủ."
"Cô để Kim đi được rồi!"
Thái Linh vẫn chưa nhận ra thái độ bất thường của Ưng Phan, nói thêm: "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy."
Cô đi tới chỗ Kim, Kim hóa hình hạ lưng duỗi cánh để cô trèo lên. Thấy Kim hành động thuần thục như vậy, Ưng Phan nghi ngờ hỏi: "Ban ngày cô đã tới chỗ khe nứt?"
Thái Linh gật đầu: "Kim vê báo tin, tôi đi cùng anh ta ra đó xem thử."
"Ngôi trên lưng Kim luôn à?" Giọng Ưng Phan có hơi đanh lại.
Thái Linh giờ mới cảm thấy Ưng Phan hơi lạ, nhưng cô chẳng nghĩ sâu, thành thật đáp: "Khi ấy nào có anh, nên tôi phải đi với Kim thôi."
Ưng Phan đột nhiên nhìn cô, đôi mắt phát sáng kỳ lạ. Hắn đi tới nói với Kim: "Cậu ở lại đây đi, tôi mang cô ấy đi cho.'
Nói xong hắn hóa hình, không giống Kim hạ mình cho Thái Linh trèo lên, hắn dùng cánh của mình nâng mông cô lên, đẩy cô ngồi lên lưng, rồi bay đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Kim hóa vê hình người, nhìn theo bóng dáng của thủ lĩnh lẩm bẩm: "Muốn đi sao còn bày đặt cắt cử người khác, đúng là rỗi hơi mà."... Thái Linh cảm thấy hành động hôm nay của Ưng Phan có hơi ấu trĩ, nhưng cô lại thích cảm giác được ngồi trên lưng hắn, thân thuộc và thoải mái hơn, cứ như thể trở về cái giường êm ái của mình vậy.
Cả một ngày vật lột Thái Linh vốn đã thấm mệt, nhưng hành trình gấp gáp cô chỉ đành gắng gượng kiểm đồ và đóng đồ, giờ ngồi trên lưng Ưng Phan, Thái Linh bất giác muốn ngủ.
Cô chiều theo bản thân, nằm gối xuống, úp mặt vào lưng Ưng Phan, nhắm mắt lại thả lỏng toàn thân, cọ má, lẩm bẩm nói: "Thoải mái quá."
Thái Linh dùng má cọ vào lưng Ưng Phan, cô cảm thấy mềm mại thoải mái nhưng Ưng Phan thì khác, hắn hơi nhột, nhiều lân muốn bảo cô dừng lại nhưng không dám, sợ sẽ khiến Thái Linh đổi ý lân sau không ngồi lên lưng hắn nữa.
Cứ nghĩ tới chuyện khi mình không có ở đây, Thái Linh đã leo lên lưng thú nhân khác, Ưng Phan đâm bực dọc.
Hắn lớn tiếng gọi: "Thái Linh."
"Hử." Cô mơ màng đáp lại.
"Lần sau..." Hắn ngập ngừng. Lần sau cô đừng ngồi lên lưng thú nhân khác nữa.
Thái Linh vốn đang buồn ngủ nên không cảm nhận được sự kỳ quái trong câu nói của Ưng Phan, cô đáp theo bản năng: "Lưng anh mêm muốn chết, tôi không thích ngồi lưng thú nhân khác."
Ưng Phan nghe vậy tâm trạng mới tốt lên một chút nhưng vẫn khó quên chuyện cô đã ngồi trên lưng người khác.
Thái Linh lim dim, lúc gần chìm hoàn toàn vào giấc ngủ, cô lại nghe Ưng Phan nói: "Ngồi lưng của Kim có thích không?”
Thái Linh bĩu môi, đáp hết sức tự nhiên: "Cứng lắm, lông không mượt bằng anh." Đôi mắt sói màu xanh của Ưng Phan nheo lại, khóe môi thú cong lên, lông tơ toàn thân như đang tắm trong gió xuân phất phới - hắn siêng tắm nhất trong nhóm, dù bây giờ họ không còn xà bông; do không tìm thấy nguyên liệu để làm thì hắn vẫn tắm mỗi ngày, chính nhờ vậy lông mới mượt, mỗi lần chở Thái Linh cũng tự tin hơn.
Nhưng chưa hôm nào hắn vui như hôm nay, được cô khen, thích đến độ cánh vỗ mạnh phóng lên cao, rồi đảo người bay thấp xuống, suýt đánh rơi Thái Linh.
Thái Linh do buồn ngủ quá nên không chứng kiến được cảnh tượng Ưng Phan hưng phấn, chờ tới lúc cô tỉnh lại thì đã ở trong vùng sương mù, vết nứt có mở rộng hơn một chút nhưng không kéo dài.
Thái Linh nhìn một lát liên cùng Ưng Phan trở về, cả đêm đó nhóm Tà thần thức đóng đồ. Tà Khuyết nhỏ tuổi nhất nên không ai bắt cô bé làm gì, nhưng Tà Khuyết rất cố chấp, có buồn ngủ cô bé vẫn ráng thức để hỗ trợ anh chị.
Lúc buồn ngủ tới không chịu nổi, cô bé lấy một viên than đen vẽ hình chiếc thuyền và con sóng đại diện cho biển lên tảng đá.
Thái Linh cúi cổ làm một hồi lưng liền đau, cô đứng dậy vận động tại chỗ nghỉ chốc lát vừa hay thấy Tà Khuyết đang vẽ, cô bèn đi qua.
Ngay khi nhìn thấy bức họa trên đá của con bé, cô lên tiếng: "Đẹp quá!"
Tà Khuyết giật mình, thấy là Thái Linh lại đâm ngại ngùng, cười nói: "Thật hả chị?”
Thái Linh ngồi xuống bên cạnh cô bé: "Rất đẹp, đặc biệt là thuyền, em vẽ y chang luôn ấy. Trước kia em từng học vẽ từ ai à?”
Tà Khuyết lắc đầu: "Đây là lân đầu tiên em vẽ đó chị." Hai mắt Thái Linh sáng bừng nhìn Tà Khuyết. Thiên tài, đây chính là thiên tài không cần học đã biết vẽ, còn vẽ rất tốt.
"Em cố gắng luyện tập nhé, chờ tìm được nơi ở rồi chị sẽ cố gắng tạo ra giấy và màu vẽ cho em. Khi đó em có thể nhìn cảnh vật rồi họa màu giống nó để bức tranh trở nên xinh đẹp hơn."
Nghe vậy hai mắt Tà Khuyết phát sáng, nghiêm túc gật đầu: "Vâng em sẽ cố gắng!"
Thái Linh không thể ngờ được, một lời khích lệ của cô đã khiến tương lai của Tà Khuyết mở ra, cô bé sẽ bước lên con đường mà không ai có thể lường trước được và cũng chính Tà Khuyết là người đầu tiện họa ra bản đồ cho Thú thế.
Nhưng chuyện đó phải chờ ở tương lai, còn bây giờ có một điêu mà hai người không lường được, đó chính là bức họa vô ý của Tà Khuyết, nó sẽ đưa đến một cuộc di cư khủng khiếp cho vùng đất này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận