Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 119: Săn thú ngưa

Chương 119: Săn thú ngưaChương 119: Săn thú ngưa
Chương 119: Săn thú ngựa
Bệnh ngoài da là một căn bệnh cực kỳ nguy hiểm, nó có thể hủy diệt cả một bộ lạc lớn mà không cần khua chiêng gõ trống, đó là căn bệnh ám ảnh các bộ lạc trên vùng lục địa này hàng trăm năm qua.
Nhờ căn bệnh này mà y sư được quý trọng vô cùng, Hạc Điểu theo đó trở thành bộ lạc đáng tôn quý nhất.
Nhưng dạo gân đây có một lời đồn, một bộ lạc sắp diệt vong bởi bệnh ngoài da bỗng nhiên được trị hết và quay lại sinh hoạt như bình thường.
Phương thức chữa trị chỉ có duy nhất một cách đó là Họ.
Họ này là gì vậy?
Có kẻ bảo Họ này là một loại lá, có thú nhân lại bảo đây là một loại quả có độc, phải biết cách tách độc mới dùng được, có người lại bảo đây là kiểu đặt tên, nhưng ai tin, bệnh tật chứ đâu phải là biểu tượng mà thay đổi cách đặt tên thì chữa được, đúng là đồn bậy...
Để chứng thực cho lời đồn này không ít tộc thú nhân cử người đi điều tra, cuối cùng tất cả đều được dẫn tới bộ lạc Tí Điểu.
Đến nơi này, các thú nhân mới rõ thực hư, thú nhân được chữa khỏi chính là thú nhân Nhật Điểu, trăm nghe không bằng một thấy, khi nhìn thấy những thú nhân từng phải quấn mình kín mít trong da thú, giờ đây cởi trần chạy nhông nhông khắp nơi, toàn thân bóng loáng, lông thú mượt mà, thậm chí khi lại gân còn có mùi thơm thoang thoảng, các thú nhân lập tức dồn dập hỏi cách chữa trị.
Có tộc không có thú nhân bị nhiễm bệnh cũng muốn biết cách để đề phòng, đặc biệt khi gặp mặt rồi họ nghĩ rằng, chỉ cân chữa bệnh theo cách của thú nhân Nhật Điểu, hết bệnh lông sẽ mượt, người sẽ thơm, cách này tuyệt quá trời.
Nhưng tất cả phải thất vọng, bởi thú nhân Nhật Điểu không ai nói cho họ cách trị bệnh, khi nhìn thấy các thú nhân hỏi vấn đề này, bọn họ liên bỏ đi, cười trừ hoặc là trực tiếp nói:
"Xin lỗi chúng tôi không thể nói."
Các bộ lạc vô cùng tức giận, nhưng lại không có quyền ép hỏi, cuối cùng ai cũng đến thỉnh cầu Tí Điểu chia sẻ, và phương pháp chữa bệnh bằng cách thêm họ vào tên mình ra đời, các thú nhân bán tín bán nghi đem phương pháp này về thực hiện, nhưng kết quả không thành, sau đó không ít thú nhân tìm tới chất vấn Tí Điểu.
Tí Điểu theo tính toán ban đầu không ngần ngại đổ mọi tội lên đầu Nhật Điểu, khiến Nhật Điểu bị chỉ trích, không những thế các thú nhân còn đến trước cửa tộc Nhật Điểu yêu cầu họ đền mạng cho những thú nhân đã chết. Thú nhân Nhật Điểu nằm không cũng ăn vạ, hiện tại họ không thể đấu lại cùng lúc nhiều bộ lạc, cách tốt nhất là nói ra phương thức chữa trị, nhưng đây là cách của Thái Linh, cho dù trong bộ lạc có ba giống cái là học trò của cô thì họ cũng không dám lấy ra nói cho người lạ.
Trước tình hình bị bao vây tứ phía, Lạc Nhật đành cử Bảo Long và một thú nhân am hiểu địa hình rừng chết vào đó tìm Thái Linh, để hỏi ý kiến của cô. Lạc Nhật rất muốn đi, đáng tiếc tình hình trong tộc quá căng thẳng hắn không thể rời khỏi vào lúc này. ...
Trong rừng chết.
Sau khi Khung Hồng Dương nhận lấy nhiệm vụ đắp tượng, hắn dẫn Thái Linh tới xem chỗ mình lấy đất.
Đó là một vùng đất rộng lớn, không có cây cỏ mọc bên trên.
Lúc tới nơi Khung Hồng Dương cảnh cáo: "Nơi đây cực kỳ nguy hiểm, bởi đất rất nhão, chỉ cân rơi xuống sẽ bị chìm ngay, nêm mỗi lần mọi người đi rừng có gặp vùng đất nào như này thì nên kiểm tra cẩn thận."
Thái Linh nhìn vùng đất lớn, lòng hân hoan. Với diện tích này, chỉ cân họ sử dụng cẩn thận không hoang phí có thể dùng tới mấy trăm đời sau.
Việc tạc tượng giao cho Khung Hồng Dương, Thái Linh yên tâm cùng Ưng Phan quy hoạch bộ lạc, hiện tại dân số của họ khá ít, đa số còn độc thân, nên chắc chắn mỗi người sẽ sở hữu một ngôi nhà.
Trước khi xây nhà, Ưng Phan họp các thú nhân lại lần nữa, nhờ các thú nhân Lạc Loài mang hắn đi kiểm tra rừng chất.
Sau hai ngày họ tìm được một vùng đất cực kỳ đẹp, nhưng có một vấn đề, nơi đây lại là ổ của thú ngựa, chính là loài thú mà Thái Linh dùng làm vật cưỡi.
Lúc nghe đây là vùng của thú ngựa, Thái Linh bạo gan nảy ra một ý: "Chúng ta bắt hết chúng lại, sau đó huấn luyện thành vật cưỡi cho các thú nhân không thể hóa hình và các giống cái."
Các thú nhân lạc loài nghe vậy vô cùng vui vẻ, nhưng ở nơi này chỉ một mình Thái Linh biết cách thuần hóa thú ngựa.
Thái Linh không ngại để lộ tài năng, cô hô hào: "Chỉ cần thú nhân nào muốn, có thể theo cô học cách thuần ngựa."
Các thú nhân lạc loài lập tức đăng ký, sau đó bọn họ bàn bạc cách bắt thú ngựa.
Ưng Phan dành ra vài ngày quan sát, xác định được hang ổ và thói quen của bọn thú ngựa, liên đề ra kế hoạch.
"Chúng ta tập kích vào chạng vạng, đây là khoảng thời gian thú ngựa mệt mỏi nhất, sức chiến đấu thấp." Hắn băn khoăn: "Số lượng thú ngựa rất lớn, nhóm thú nhân của chúng ta có sức chiến đấu và hóa hình lại ít, e là khó thành.
Thái Linh lên tiếng: "Thật ra không nên chỉ dựa vào sức người, mà đặt bẫy. Chúng ta sử dụng phương pháp gây rối loạn, khiến bọn thú ngựa chạy loạn khắp nơi, sau đó ta chia ra giăng bẫy làm ngã chúng rồi trói lại, như vậy sẽ nhanh và an toàn hơn."
Ưng Phan gật đầu tán thành, rồi tự mình đê ra thêm vài điều hoàn thiện phần còn lại của kế hoạch.
Sau khi thống nhất ý kiến, thú nhân được chia ra làm hai, các thú nhân không thể hóa hình và các giống cái theo Thái Linh cùng giăng bẫy, còn các thú nhân có thể hóa hình gây rối loạn đội hình của thú ngựa.
Vương ở đây một thời gian, nhìn các thú nhân lạc loài mà hắn từng cho là vô dụng thể hiện khả năng của mình, dần dần không còn bài xích họ. Lân này hắn tình nguyện tham gia cùng.
Tuy hắn không phải là thú nhân thuộc tộc Tà thần nhưng các thú nhân cũng không bài xích hắn, lập tức đồng ý.
Thời gian thực thi kế hoạch được ấn định là vào chiều tối hôm nay, ngay từ sáng các thú nhân lạc loài và giống cái đã bắt đầu bện dây thừng và tập duyệt. Thái Linh mang theo vài người làm cung tên, dạy các thú nhân sử dụng vũ khí tâm xa.
Các thú nhân không thể hóa hình nhưng bù lại họ học rất nhanh, chỉ trong vòng một buổi sáng, đã nắm được cách điều khiển cung tên.
Mọi thứ sẵn sàng, khi ánh hoàng hôn buông xuống, các thú nhân lập tức lên đường.
Triều ngồi trên nhà sàn nhìn nhóm thú nhân đi vào rừng, ánh mắt đầy khao khát, cô rất muốn được gia nhập cùng họ đi săn thú ngựa, muốn được mang cung tên giống cá giống cái.
Triều nghĩ về các giống cái ở bộ lạc cô khi trước, công việc hằng ngày của họ chỉ toàn đi hái lượm, nào có ai dám bước vào rừng săn thú. Nếu khi ấy có giống cái đi săn thú, chắc chắn sẽ bị cười nhạo. Nhưng ở đây, các giống cái không như vậy, họ có thể săn thú, làm vũ khí thậm chí là thuần thú.
Triều như thể được mở mang trí thức, từ đây không còn muốn làm một giống cái chỉ biết hái lượm, cô muốn cưỡi trên lưng thú ngựa, muốn bắn cung tên, muốn làm bẫy, muốn tham gia vào các kế hoạch săn thú lớn như họ.
Càng nghĩ mắt Triều càng sáng lên, hận không thể nhảy xuống khỏi nhà sàn ngay bây giờ.
Nhóm Thái Linh đến khu vực thú ngựa sinh sống, nhìn từ xa có khoảng hơn một trăm con, ngựa có màu nâu và trắng rất đẹp. Ngựa ở thú thế thường cao và lớn hơn ngựa trái đất, tốc độ sức mạnh và sự hung hãn cũng rất khủng khiếp.
Bái Xẻo chính là dẫn chứng, nhưng chỉ cân thuần hóa được chúng, họ sẽ có được người bạn đồng hành mạnh mẽ đáng tin cậy.
Ưng Phan quan sát lũ thú ngựa, khi thấy chúng mất cảnh giác với xung quanh, hắn lập tức ra lệnh.
"Nhóm Thái Linh đi thiết kế bẫy trước, khi nào làm xong cho người báo lại."
Thái Linh lập tức mang người rời đi, tản ra khắp nơi, buộc dây vào những thân cây lớn, làm xong cô cho người quay lại báo tin cho Ưng Phan.
Ngay lập tức các thú nhân hóa hình bay lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận