Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 172: Thả đôc vào đầu nguồn nước
Chương 172: Thả độc vào đầu nguôn nước
Các thú nhân bị thương vì cung tên gân như đã khôi phục hoàn toàn, họ bàn bạc với nhau chuẩn bị đi tìm những thú nhân khác.
Thú nhân ở cùng nhóm thú nhân già cũng bị các ông đuổi ra ngoài, hắn đi gặp các bạn của mình, nói vê cuộc sống bên trong bộ lạc Tà thần.
Sau khi nghe xong các thú nhân mờ mịt, hoang mang, không biết phải làm thế nào cho đúng.
Bỗng một vài người lên tiếng đề nghị.
"Chúng ta đi tìm nhóm y sư Vị, khuyên bọn họ đừng gây hãấn với Tà thân nữa."
"Đúng đó, các thú nhân này không chỉ mạnh, mà còn thông minh giỏi giang, thay vì đánh nhau sao chúng ta không thử kết bạn." Thú nhân được ở nhà mấy hôm vô cùng tán đồng ý kiến này.
"Đúng đó, nếu được hỏi họ cách xây nhà luôn, ở trong đó tuyệt lắm."
Bên đây các thú nhân đang bàn nhau đi tìm người thân, thì phía Vi đã tra xong con sông nào chảy qua bộ lạc Tà thân.
Vi nhận được tin liên thông báo cho mọi người di chuyển, hướng về phía đầu nguồn con sông chảy qua bộ lạc Tà thần.
Khi họ di chuyển Ưng Phan cũng nhận được tin, nhưng hắn không vội hành động mà cho người tiếp tục quan sát, hắn không vui khi thấy các thú nhân khác sinh hoạt ở phía đầu nguồn con sông dẫn nước vào bộ lạc, nhưng đó là sông của tự nhiên, hắn không thể nào ngăn cấm họ được.
Trong bữa ăn tối Ưng Phan nói chuyện này cho Thái Linh, cô cũng không vui, hiện tại nguồn nước sinh hoạt của họ đều lấy từ con sông đó, hướng đầu nguồn là một khu rừng rậm đất không mấy bằng phẳng, vì sao Vi lại tới đó?
Ưng Phan uống chút canh nói thêm: "Mấy ngày nay những người bị thương cũng đang dùng nước ở đó, hi vọng Vi không bày ra trò gì quá đáng làm hại đến tộc nhân của mình."
Thái Linh nghe vậy hơi yên tâm, cô đề nghị: "Anh cho người báo tin tới nhóm Vi, các thú nhân bị thương của họ đã phục hồi lại rồi, cũng đang dùng nước ở con sông này, nhắn họ đừng thả thứ gì gây ô nhiễm vào."
Ưng Phan cảm thấy ý này không tệ, hắn sợ để lâu sẽ sinh chuyện, bèn cử người đi thông báo.
Phía Vi cũng lên kế hoạch, quyết định nửa đêm nay sẽ hành động, bỏ chất độc vào con sông, ngày mai chờ xem kết quả. Để các thú nhân theo mình không bị ảnh hưởng, cô ta họp mọi người nói ra kế hoạch.
Nghe Vi muốn dùng thuốc độc chết cả bộ lạc Tà thân, các thú nhân không đồng ý, họ sẵn sàng chiến đấu chứ tuyệt đối không dùng cách hèn hạ này để triệt hạ cả một bộ lạc.
Vi bình tính nói: "Bọn họ có vũ khí quá lợi hại, chúng ta có gì, chỉ còn cách này thôi, nếu không giết chết thú nhân Tà thần, vùng đất này sẽ bị hủy diệt, những thú nhân đã nằm xuống không thể nhắm mắt. Đừng để cái chết của đồng bạn trở nên vô nghĩa."
Các thú nhân nghe tới những người bị vũ khí của Tà thần hại chết, lung lay, vẫn có vài giọng nói yếu ớt lên tiếng ngăn cản không muốn dùng đến cách tàn độc này, nhưng cuối cùng chẳng thể thay đổi được quyết định của Vi.
"Nếu đã đồng ý với cách làm của ta, vậy từ giờ mọi người đừng dùng nước trong con sông trước mặt.'
Các thú nhân im lặng không nói gì.
Đột nhiên từ trên cao hạ xuống một thú nhân, hắn xuất hiện khiến tất cả những thú nhân có mặt vô cùng hoang mang.
Bạch được cử đi báo tin ngay khi hạ cánh liên lên tiếng: "Tôi không tới đây để khiêu chiến mà tới báo tin, hiện tại mọi người đang ở đầu nguồn con sông chảy qua bộ lạc chúng tôi, ngoài các thú nhân Tà thần đang dùng nguồn nước này thì các thú nhân bị thương trong trận chiến hôm kia vẫn đang dùng, vì thế đừng làm bẩn nguồn nước."
Nghe Bạch nói các thú nhân nhốn nháo.
Có người không tin.
Có người nghi ngờ.
Có người nhịn không được cất tiếng hỏi. "Ý mày là các thú nhân bị thương còn sống?"
Bạch gật đầu đáp: "Đúng vậy, không ai chết cả."
Các thú nhân hoang mang, lời này không đáng tin lắm.
Vi nghiến răng, căm tức nhìn Bạch, cô ta không chấp nhận kế hoạch của mình bị hủy bởi lời nói vô căn cứ đó, hơn nữa Vi không tin những vết thương do vũ khí đáng sợ kia gây ra có thể lành, đặc biệt nhiêu thú nhân bị thương như thế sao không có ai chết.
Vi cười nhạo: "Nói xạo không ngượng miệng.'
Bạch nhíu mày, hắn biết mình không có tài ăn nói nên dứt khoát để lại một câu: "Nếu không tin thì cho người đến xem thử, tôi đã báo cho các thú nhân đó biết mọi người ở đây rồi, có lẽ sáng mai họ sẽ tìm tới.'
Nói rồi Bạch rời đi. Các thú nhân nhìn Vi, đầy lưỡng lự.
Thấy các thú nhân lung lay, Vi cứng rắn nói: "Đừng nghe Tà thần, bọn họ là một lũ rất biết mê hoặc lòng người."
Cô ta dứt khoát: "Mau thả độc đi!"
Một vài thú nhân hơi lo lắng, lên tiếng ngăn cản, nhưng Vi dẹp luôn. Cô ta mặc kệ còn thú nhân sống sót hay không, giờ phút này việc giết thú nhân Tà thần được cô ta đặt lên hàng đầu. ...
Thái Linh đứng bên cửa sổ nhìn mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu tượng thân, hôm nay ánh trăng vẫn tròn như thế nhưng trời nhiêu mây hơn, chốc chốc lại có một đám mây đen trôi qua mặt trăng, khiến ánh sáng bị che lấp, đất trời chìm trong màn đêm tối tăm.
Ưng Pha đang nói chuyện với Bạch ngoài sân, sau khi nghe xong báo cáo, hắn đi vào nhà, đến bên cạnh bạn đời của mình ôm lấy cô, hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?” Ưng Phan hôn lên cổ Thái Linh, một thú nhân vốn đã có bạn đời nhưng lại chưa thể chiếm lấy cô hoàn toàn, Ưng Phan rất không vui, chỉ trách hiện giờ họ vẫn chưa loại được Thái Linh Miêu Điểu nên chỉ có thể hôn nhẹ động chạm bên ngoài.
Thái Linh vuốt ve má Ưng Phan nói với hắn: "Em cảm thấy bất an quá!"
Ưng Phan vỗ về an ủi cô, hiện tại nhóm Vi vẫn còn lai vãng ngoài kia, không chỉ Thái Linh bất an mà hắn cũng không yên tâm, nhiều lúc Ưng Phan rất muốn mình trở nên ác độc thẳng tay quét sạch toàn bộ thú nhân đi theo Vi, nhưng nếu hắn làm như vậy chẳng khác nào ứng với lời tuyên truyền của Vi rằng thú nhân Tà thân có thể hủy diệt cả một vùng đất.
Ưng Phan chỉ đành nhịn xuống, tự nói với chính mình: "Những việc họ làm có thân đang nhìn, nhất định ngài sẽ trả lại cho họ những thứ xứng đáng thuộc về họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận