Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 113: Đối đầu

Chương 113: Đối đầuChương 113: Đối đầu
Chương 113: Đối đầu
Lạc Nhật nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau trước mặt, một cảm giác khó chịu ngự trị trong lông ngực, hắn nhịn không được lên tiếng.
"Đây là những người cùng tộc của cô à?”
Nghe thấy tiếng nói, lúc này Thái Linh mới ngại ngùng buông Ưng Phan ra. Bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại ôm Ưng Phan, cô nghĩ là do lâu ngày chưa gặp nên mới thế, nhưng cảm giác khi ôm Ưng Phan rất đặc biệt - ấm áp, khá là dễ chịu. Cũng thông qua cái ôm này, cô mới phát hiện ra, lông ngực Ưng Phan rất lớn, khi dựa vào đó cô có cảm giác an tâm đến lạ.
"Xin chào." Ưng Phan lên tiếng trước. Hắn quan sát Lạc Nhật, ánh mắt vô cùng đề phòng.
Giữa thú nhân với nhau, rất dễ nhận ra tình địch.
Lạc Nhật hướng về phía Ưng Phan, chiều cao của thú nhân này thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng hình thú trông có vẻ mạnh hơn hắn nhiều.
Lạc Nhật gật đầu xem như đáp lại, rồi chỉ thú nhân lạc loài đi theo Ưng Phan: "Vì sao mấy người lại đi chung với thú nhân này?”
Tảo cảm nhận được sự ghét bỏ trong mắt Lạc Nhật, hơi lo lắng nhìn Ưng Phan, sợ thủ lĩnh vì thái độ của người này mà từ bỏ không nhận hắn nữa.
Ưng Phan không hài lòng trước thái độ đó của Lạc Nhật, lạnh lùng nói: "Đây là thú nhân thuộc tộc Tà thần, anh có ý kiến gì sao?"
Lạc Nhật giật mình, nhìn qua lại giữa Ưng Phan và Tảo, nhíu mày.'Hình dáng này của hắn chứng tỏ là thú nhân lạc loài, một chủng tộc thú nhân không thể hóa thành hình thú hay hình người trọn vẹn ở vùng đất này. Tộc Tà thân cũng có những thú nhân như vậy sao?"
Ưng Phan thẳng thắn gật đầu: "Tà thân chúng tôi không phân biệt bất kỳ thú nhân nào, chỉ cân được chúng tôi công nhận thì là thú nhân Tà thần, thế thôi."
Lạc Nhật cũng không nhắc thêm về thú nhân lạc loài, chuyển chủ đề hỏi: "Mọi người tìm thấy nhau rồi, bây giờ sẽ quay về bộ lạc luôn sao?"
Ưng Phan hơi khó hiểu, hắn nhìn Thái Linh, chỉ thấy cô mỉm cười rồi đáp: "Người trước mặt anh là Lạc Nhật, thuộc thú nhân Nhật Điểu, tôi và Tà Khuyết là được bọn họ cứu về."
Nghe cô xưng tôi với Ưng Phan, bỗng nhiên Lạc Nhật mỉm cười. Ưng Phan ngược lại không vui.
Hắn đùng đùng nắm lấy tay cô kéo lại gần mình.
Thái Linh đang nói, giật mình hỏi: Anh làm gì vậy?”
Ưng Phan không nói gì chỉ cầm chặt tay cô, rôi hướng về phía Lạc Nhật: "Cảm ơn vì anh đã cứu em ấy, anh có yêu cầu gì không, nói đi tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành."
Lạc Nhật nhìn bàn tay đang nắm lấy tay Thái Linh của Ưng Phan, không vui đáp lại: "Cô ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều, còn dạy y thuật cho các giống cái, mọi người trong tộc chúng tôi đều xem cô ấy như người nhà."
Nghe thấy câu 'xem cô ấy như người nhà' tay Ưng Phan càng siết chặt hơn. Thái Linh hơi đau, cô muốn rút tay ra nhưng không được, Ưng Phan cầm quá chặt.
Cô chọc bắp tay Ưng Phan, nói nhỏ với hắn: "Anh thả tay ra đi, đau quát"
Ưng Phan vội vàng buông tay, áy náy nói: "Xin lỗi, đau lắm không đưa anh xem nào?" Nói rồi hắn cầm tay cô kiểm tra, thấy vết bầm xuất hiện trên cổ tay cô, hắn áy náy, dùng miệng thổi.
Hơi thở của Ưng Phan chạm vào tay cô, nơi ấy bất giác nóng lên. Thái Linh vội rụt tay về, hai tai đỏ bừng.
Cô xoa nơi bị Ưng Phan thổi, tự hỏi hôm nay Ưng Phan sao thế nhỉ? Rồi cười nói tiếp: "Lúc mới gặp Lạc Nhật, tôi có giới thiệu về bộ lạc Tà thân của chúng ta."
Nghe cô nói vậy Ưng Phan rất nhanh đã hiểu ý, cô giấu thân phận Tà thần của mình, biết hai chữ Tà thân này thành một bộ lạc, nếu vậy thì hắn cũng phải theo tránh để cô mất mặt.
Ưng Phan bèn nói: 'Có lẽ em không biết, bên kia đã bị nham thạch tuôn ra từ núi lửa nhấn chìm rồi."
Thái Linh hoảng hốt: "An nói gì cơ, sao anh biết? Nham thạch nhấn chìm toàn bộ vùng đất luôn sao?” Ưng Phan gật đầu, đáp: "Lúc ở trên rạn san hô của tộc Bích Ngư anh đã gặp các thú nhân bộ lạc khác, họ nói núi lửa đã biến vùng đất bên kia thành màu đỏ, không thể nào sinh sống được nữa. Động vật và rất nhiều tộc thú nhân đều bị hủy diệt, các tộc còn sót lại số lượng thú nhân sống sót rất ít.
Hắn ghé vào tai Thái Linh nói nhỏ: "Chuyện như nào chờ lúc gặp mọi người anh sẽ nói rõ hơn."
Ưng Phan đứng thẳng liếc nhìn Lạc Nhật, tiếp tục: "Tộc của chúng ta cũng bị diệt vong, chỉ còn lại mấy người chúng ta."
Thái Linh ngâm hiểu Ưng Phan đang cùng cô diễn, nhưng chuyện nham thạch hình như hắn không nói đùa.
Thái Linh cúi gằm mặt, nhớ tới diện tích núi lửa, cũng không lớn lắm, thật không ngờ khi hoạt động, lại mạnh tới mức xóa sổ cả một vùng đất lớn như Vậy. "Nếu thế chúng ta không thể trở về bên đó nữa rôi!" Thái Linh buồn bã đáp.
Ưng Phan gật đầu: "Anh đã tìm được chỗ thích hợp, chúng ta sẽ ở đó."
Hai mắt Thái Linh phát sáng. "Tốt quá rồi!"
Tà Khuyết bên cạnh cũng vui vẻ vỗ tay.
Cuối cùng họ cũng tìm được nơi dành cho mình, Thái Linh rất muốn bay tới đó để nhìn xem chỗ ấy như nào, rồi lên kế hoạch xây nhà, tạo một tổ ấm thuộc vê bản thân.
"Anh tìm được chỗ nào?" Lạc Nhật nhíu mày.Đất trong rừng đều được phân chia lãnh thổ hết, đa số đều đã có bộc lạc sinh sống, anh cẩn thận ở trúng đất của các bộ lạc khác, khi đó sẽ bị đuổi giết đấy."
"Chúng tôi sẽ sống trong rừng chết."
"Cái gì?" Lạc Nhật nói lớn. Thái linh khá bất ngờ, Lạc Nhật bình thường rất lạnh lùng, ít nói nhưng hôm nay lại bộc lộ ra cảm xúc mạnh bạo, khác hoàn toàn dáng vẻ bình thường.
Ưng Phan không vì thái độ đó của Lạc Nhật mà hoảng loạn, bình tĩnh hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Anh có biết đó là nơi nào không?” Lạc Nhật nhìn về phía Thái Linh."Chỗ đó là rừng chết, một nơi không dành cho thú nhân sinh sống, vào đó chẳng khác nào nạp mình cho dã thú hung dữ, cùng với tự nhiên khắc nghiệt nơi ấy."
Thái Linh nhìn Ứng Phan, cô có nghe Bảo Long nói vê rừng chết, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Ưng Phan.
Cô hỏi: “Anh đi từ nơi đó ra sao?"
Ưng Phan gật đầu, vuốt nhẹ tóc cô, nói: "Đừng lo, anh nói ở được là ở được."
Thái Linh lần nữa nhíu mày, hôm nay Ưng Phan quá lạ, cứ thích đụng chạm vào cô, may mà mấy nay có xà bông nên cô đã gội đầu, tóc không còn bết dính như trước nên Ưng Phan vuốt cô cũng đỡ ngại. Thế nhưng hắn cứ chạm vào chỗ này chỗ kia như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lâm mối quan hệ của họ.
Thái Linh âm thâm nhích xa Ưng Phan, hắn vậy mà âm thầm làm theo, nhích lại gần cô. Thái Linh trừng mắt nhìn hắn, chỉ nhận lại được một khuôn mặt đẹp trai đang cười hiền với cô.
Lạc Nhật nheo mắt nhìn hành động của Ưng Phan, giọng trâm khàn nói tiếp: "Anh mới tới nên có thể nói chỗ đó ở được, nhưng tôi là thú nhân nơi này, biết rất rõ rừng chết nguy hiểm như nào, nên tôi thật lòng khuyên anh nên rời khỏi đó đi. Chỗ đó thú nhân có thể giãy giụa qua ngày, chứ giống cái thì khó mà sống."
Tảo bên cạnh mím môi, rất muốn lên tiếng cãi lại, rằng họ không mạnh bằng thú nhân nhưng vẫn sống được trong rừng chết đấy thôi, nhưng vì bao năm sống trong trong cảnh cúi đầu, không dám chống đối lại các thú nhân có bộ lạc, nên giờ Tảo chẳng dám mở miệng.
Ưng Phan không vui hỏi lại: "Anh có nói đất rừng là của các bộ lạc, chúng tôi mới tới không ở rừng chết thì đi đâu, chẳng lễ đến ở gần bộ lạc các anh?"
Lạc Nhật bày ra vẻ hào phóng: "Ý kiến này không tệ, hiện tại thú nhân bộ lạc bọn anh chắc không còn nhiều, nếu không chê có thể gia nhập vào Nhật Điểu, chúng tôi nhất định sẽ đối tốt và tôn trọng các anh như tộc nhân của mình."
Nghe đến đây Tảo hốt hoảng, ánh mắt nhìn vê phía Ưng Phan đầy cầu xin. Nếu Ưng Phan đi theo Nhật Điểu, chắc chắn họ sẽ phải quay về cuộc sống như xưa.
Ưng Phan bình tính đáp lại Lạc Nhật: "Tôi rất thích ra lệnh cho người khác, anh có thể đảm bảo được quyền tranh chức tộc trưởng cho tôi không?”
Lạc Nhật trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng đáp: Anh nghĩ mình là ai, một thú nhân mới tới, sức mạnh còn chưa biết thế nào mà đã to mồm muốn tranh chức tộc trưởng à?”
Ưng Phan cười nhạt: "Tôi rất tự tin vào bản thân, nếu không để tôi tranh chức tộc trưởng, anh không cần mời mọc nữa đâu.'
Lạc Nhật không vui, cũng bày ra bộ dạng như gặp phải kình địch: "Tôi nể mặt mời anh gia nhập bộ lạc vì nghĩ cho Thái Linh. Cô ấy là một giống cái, nên được đối xử dịu dàng, sống ở nơi thoải mái, theo anh đi vào rừng chết chẳng khác nào bước vào chốn nguy hiểm. Anh nên nghĩ cho cô ấy và tộc nhân của mình, đừng ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân như thết"
Ưng Phan híp mắt nhìn hắn, hai tay siết chặt.“Anh đã hỏi ý Thái Linh chưa? Còn các thú nhân trong tộc chúng tôi nữa, anh chắc là họ muốn ở nơi thoải mái như anh đang nói kia?"
Lạc Nhật không hê chịu thua, lớn tiếng: "Anh giữ chức vị gì trong bộ lạc của mình, mà dám thay mặc các thú nhân nói như thế, anh còn không thèm hỏi Thái Linh nữa."
Thái Linh mở miệng muốn nói, liền bị Ưng Phan chặn ngang.
"Sao tôi phải trả lời câu hỏi này? Ngược lại là anh, hình như không được bình thường lắm, một hai muốn chúng tôi phải gia nhập vào bộ lạc Nhật Điểu, đây là có ý gì?"
Thái Linh nhìn qua lại hai thú nhân, cô cảm nhận được mùi thuốc súng vấn vương giữa hai người. Rõ ràng là mới gặp, sao hai thú nhân lại bày ra thái độ như thể kẻ thù lâu ngày gặp lại vậy, cách nói chuyện như muốn tẩn cho đối phương một trận. Lạc Nhật đâm bực, cười nhạt: "Tôi có ý tốt, nào ngờ gặp phải một thú nhân như anh, xem ra cuộc nói chuyện này không nên tiếp tục."
Lạc Nhật chuyển qua Thái Linh nói: "Cô khuyên thú nhân này đi, rừng chết không phải là nơi để chơi đùa, lời mời gia nhập của tôi cũng là thật lòng. Cô là ân nhân còn là thây của ba giống cái trong bộ lạc, nên tôi mới ưu ái như vậy, cô và tộc nhân của mình nên suy nghĩ cho kỹ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận