Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 135: Anh phải nhân ra em, nhất đinh!

Chương 135: Anh phải nhân ra em, nhất đinh!Chương 135: Anh phải nhân ra em, nhất đinh!
Chương 135: Anh phải nhận ra em, nhất định!
Bóng tối bao trùm tâm trí Thái Linh, cô rõ ràng vẫn đang tỉnh táo nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ màu đen, tứ bê quanh cô đều không người.
Thái Linh hoảng sợ bàn tay vốn nắm chặt tay Ưng Phan khua loạn, rõ ràng mới đây thôi cô vẫn đang nắm chặt tay Ưng Phan, nhưng vì sao bây giờ lại không thấy đâu, chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?
Thái Linh mở miệng muốn gọi tên Ưng Phan cùng mọi người trong bộ lạc, nhưng miệng cô không phát ra tiếng, môi mấp máy, âm thanh chẳng xuất hiện, đáng sợ hơn dù cô có cố mở lớn miệng, lấy hơi đến đâu cũng không thể phát ra âm thanh nào, cứ như thể cô là một người câm.
Thái Linh hoảng loạn, cảm giác này còn đáng sợ hơn khi cô phải đối diện với một đàn thây ma, ở đó cô biết mình phải làm gì để sống sót, hoặc tệ hơn là chết, nhưng nơi này cô chẳng biết nên làm gì, còn không đoán được mình đang ở đâu, cũng chẳng rõ nguyên nhân vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
Không mở miệng kêu cứu được, cô quyết định di chuyển, mò mẫm tiến về phía trước, hai tay khua loạn trong không khí. Nhưng đi mãi xung quanh vẫn là bóng tối, Thái Linh bất lực, cô ngồi sụp xuống, cố gắng điều chỉnh cảm xúc cẩn thận suy nghĩ.
Cuối cùng cô cho đây là một cơn ác mộng, chỉ cần nhắm mắt lại khi tỉnh dậy rất có thể cô sẽ quay về thế giới bên ngoài, cùng Ưng Phan nắm tay tổ chức xong hôn lễ.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu liên tục nghĩ về Ưng Phan, vê những thú nhân Tà thân, chú ngựa Bái Xẻo... xen giữa hình ảnh vê người của thể giới thú nhân, xuất hiện cảnh tượng chém giết thây ma. Thái Linh không muốn nghĩ về thế giới tàn khốc đó, cô liên tục đẩy hình ảnh đó ra khỏi đầu mình, nhưng không hiểu bằng một cách thần kỳ nào đó, những hình ảnh về thế giới ban đầu vẫn không ngừng đưa vào.
Thái Linh có cảm giác thế lực nào đó đang chi phối muốn ép cô phải nhớ về thế giới đáng sợ kia và xóa bỏ hoàn toàn thế giới tươi đẹp mà cô đang sống.
Thái Linh không cho phép, cô nghĩ về những chỉ tiết nhỏ nhất, nụ cười giọng nói của mỗi thú nhân cô đã gặp qua, đến cả Diễm giống cái xấu số bỏ mình trong biển lửa cũng được cô nhớ đến.
Hình ảnh của Diễm xuất hiện giữa đám cháy, mỉm cười vươn cánh tay về phía Thái Linh.
Thái Linh nắm lấy tay Diễm, liền nghe cô ấy nói: "Đám cưới của mình mà lại để cho kẻ khác thế vào là không được, mau trở về đi."
Thái Linh không hiểu câu này có ý gì, nhưng sau câu nói đó, ngọn lửa của Diễm bay về phía cô. Thái Linh muốn thoát khỏi tay Diễm trốn chạy ngọn lửa nhưng bất thành, ngọn lửa cháy lớn, quấn chặt lấy cô, từ từ nuốt chửng cơ thể cô, kéo cô vào một khoảng không đỏ rực giống như màu của áo cưới.
Thái Linh giật mình bừng tỉnh, khung cảnh trước mắt không còn là bên tượng Tà thân núi, mà trong căn phòng ngủ của ngôi nhà cô và Ưng Phan cùng xây dựng, bên ngoài có tiếng hát hò, nhảy múa.
Thái Linh ngồi lặng trên giường, đầu óc vẫn còn choáng váng, cô không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình, điều quan trọng hơn đám cưới xong hay chưa.
Cô chống tay vào giường đứng lên, khi này mới hay bản thân mình đang ở trong tư thế ngồi, xung quanh không có vật tựa lưng hay thứ gì có thể cho cô điểm tựa để ngồi thẳng. Vậy sao cô có thể ngồi thẳng trong tình trạng bất thường như vậy?
Thái Minh vỗ nhẹ vào đầu, cố gắng nhớ xem có chuyện gì xảy ra nhưng đầu óc cô trống rỗng, dường như có một khoảng ký ức bị bỏ trống trong não bộ của cô, đó chính là phần sau của buổi thành hồn.
Có vật gì đó cấn vào trán, Thái Linh đưa tay xuống nhìn thử, thì thấy chiếc nhẫn làm từ đất nhão pha màu vàng, đây là nhãn mà Ưng Phan cho cô xem trước khi tổ chức lễ thành hôn, hắn đã đeo vào tay cô khi nào vậy?
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, người bước vào là Ưng Phan, ngay khi thấy cô đang đứng hắn bước tới, mỉm cười nắm lấy tay cô, biểu cảm rất bình thường trông cứ như thể cô vẫn cùng hắn từ nãy tới giờ mà không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra. Thái Linh nắm lấy tay Ưng Phan, mở đôi môi khô khốc ra muốn hỏi hắn. Thì Ưng Phan lên tiếng: "Em hình như không được khỏe, lúc làm nghi thức trao nhẫn anh thấy tay em hơi run."
"Cái gì?" Thái Linh sửng sốt, cánh tay đang cầm tay Ưng Phan bấu chặt.
Ưng Phan cảm nhận được Thái Linh có chuyện gì đó, vội ôm lấy cô bế lên giường để cô nghỉ ngơi.
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của Thái Linh lo lắng: "Em mệt sao? Hy muốn anh gì không? Bây giờ chúng ta là vợ chồng rôi em đừng ngại."
Cô chỉ nhìn chăm chú vào Ưng Phan, trong đầu ngổn ngang vô số câu hỏi, cô trao nhẫn cho Ưng Phan khi nào? Cánh tay nào trao cho anh ấy? Cô đã xỏ chiếc nhẫn vào tay Ưng Phan như thế nào? Sao cô không có ký ức, chuyện gì đã xảy ra với cô hôm nay vậy?
Thái linh nuốt nước bọt, vẫn cầm chặt tay Ưng Phan hỏi: "Suốt cả buổi lễ em có làm sao không?
Ưng Phan thấy hơn lạ, lo lắng vuốt ve má cô, còn kiểm tra trán sợ cô bị sốt, nhiệt độ trên cơ thể cô không cao, Ưng Phan thở phào, nhỏ giọng đáp: "Không hê, buổi lễ diễn ra suôn sẻ, em đã cười khi trao nhẫn cho anh, cả hai ta đều rất hạnh phúc.
Cơ thể Thái Linh run lên, cô của khi đó là thế nào, có chuyện gì đã xảy ra với cô...
Thái Linh tự hỏi bao nhiêu lần vẫn không có đáp án, Ưng Phan khẳng định cô không hề có vấn đề trong quá trình tham gia hôn lễ, vậy lúc cô biến mất là ai thay cô tham dự hôn lễ, không lẽ nào?
Nghĩ tới đây hai mắt Thai Linh trừng lớn, vội vàng nhìn xung quanh.
Thái Linh Miêu Điểu cô ta rốt cuộc đã đi đâu khi cô chiếm thân xác này, chết thật hay vẫn còn đi theo cô, chờ đợi cơ hội chiếm lại cơ thể này.
"Thái Linh."
Tiếng Ưng Phan vang lên.
Thái Linh quay lại nhìn hắn, thú nhân này là người cô thích, hắn cũng thích cô, Thái Linh không muốn nhường hắn cho bất kỳ ai, kể cả Thái Linh Miêu Điểu của nơi này.
"Ưng Phan anh thích em ở điểm nào?" Khi cô xuyên tới mới gặp Ưng Phan, điều này chứng tỏ Ưng Phan thích chính là cô không phải Thái Linh Miêu Điểu, nhưng Thái Linh không nhịn được vẫn muốn hỏi, câu trả lời mà cô đang chờ giống như chiếc phao cứu sinh của cô vào lúc này.
Ưng Phan mỉm cười đáp: "Anh thích con người em, thông minh, can đảm và đặc biệt rất tự tin, anh chưa từng gặp giống cái nào như em."
Thái Linh nhìn hắn với ánh mắt đầy cầu xin: "Anh, nếu như có một ngày em không phải là em, anh có nhận ra em trong em không?”
Ưng Phan cảm thấy khó hiểu với câu hỏi của cô, hắn ôm lấy cô vỗ về, ra sức trấn an.
Ưng Phan không nghĩ nhiều, hắn chỉ cho rằng cô vì quá mệt mỏi nên mới Vậy.
"Anh mau trả lời đi!" Thái Linh hét lớn, đẩy hắn ra hai mắt đỏ ửng, khẩn khoản."Trả lời đi, xin anh đói"
Ưng Phan lần nữa ôm lấy cô, nói: "Nhất định anh sẽ nhận ra em, chỉ cân là em anh sẽ nhận ra.'
Thái Linh vùi mặt trong lồng ngực hắn, tay níu lấy tà áo dài màu đỏ, nước mắt lăn dài trên hai má, nghẹn ngào nói: "Anh phải nhớ đấy nhé, xin đừng quên em, phải nhận ra em!"
Nói rồi cô ngất lịm đi. Ưng Phan vội vàng kiểm tra cho cô, trong bộ lạc chỉ mình cô giỏi y thuật, hắn bỗng nhớ tới ba giống cái Nhật Điểu, bọn họ đang ở ngoài sân dùng bữa tối. Ưng Phan vội vàng ra ngoài tìm ba người.
Lạc Bình kiểm tra cho Thái Linh, cô không giỏi bằng thây mình, nhưng vẫn có thể kiểm tra ra Thái Linh vì mệt mỏi mà thiếp đi, khi này Ưng Phan mới yên tâm, hắn mời người ra ngoài, một mình ở lại, ngồi bên giường câm lấy tay cô, nhìn chăm chú gương mặt cô.
"Vì sao em lại hỏi những lời như thế?” Hắn hôn lên chiếc nhẫn trên tay cô, rồi lại hôn vào đôi môi không huyết sắc của cô, tiếp đó là ấn đường nơi có dấu ấn Tà thần.
"Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn nhận ra em, tìm được em dù em có đi tới đâu, giống như lân chúng ta tìm thấy nhau ở bờ biển!"
Lời nói và hành động của Thái Linh đã vô tình làm Ưng Phan lo lắng, đêm nay đáng ra là đêm động phòng ngọt ngào của hai người, hắn lại không làm gì, chỉ cởi bỏ quần áo mặc độc quân vải thoải mái lên giường, ôm lấy bạn đời cố gắng truyền cho cô hơi ấm, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận