Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 124: Bảo Long tới
Chương 124: Bảo Long tới
Bảo Long cùng với thú nhân trong tộc mình đi tới bên ngoài rừng chết, nhìn cánh rừng rậm rạp âm u hai thú nhân hơi sợ hãi không dám nâng chân bước vào.
Một thú nhân đi theo Bảo Long nói: "Chúng ta có nên đi vào không? Khéo khi Thái Linh đã chết đâu đó trong kia rồi, hai ta vào đó không những không tìm được người còn bỏ mạng trong kia."
Bảo Long không vui, dùng ánh mắt sắc lẻm lườm đồng đội của mình."Chưa đi vào mà anh đã nói vậy, ít nhất cũng phải vào trong nhìn tình hình rồi mới quyết định được."
Thú nhân nghe Bảo Long nói vậy chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Bên cạnh Bảo Long còn một thú nhân khác, hắn chính là thú nhân từng bước chân vào rừng chết, quay qua nói với Bảo Long: "Đi thôi, chúng ta phải tìm được chỗ dừng chân trước khi trời tối."
Cả ba đi vào trong, nhờ có thú nhân rành đường họ mới có thể tránh được những chỗ nguy hiểm, nhưng thời gian càng kéo dài thú nhân càng lo lắng, bởi vì hắn chưa từng đi vào quá sâu trong rừng chất.
Đến ngày thứ hai, đang lúc loay hoay chọn đường ởi, ba người bọn họ nghe thấy tiếng thú gâm lớn.
Ba thú nhân sợ hãi quay đầu muốn chạy, nhưng lát sau họ trông thấy một con thú háu ăn mang theo một cơ thể đầy máu chạy nhanh như thể đang trốn kẻ thù còn nhằm vê hướng bọn họ, phía sau vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại.
Ba thú nhân không thể chạy kịp tốc độ của thú háu ăn, bèn leo lên cây để trốn. Phía dưới một con thú háu ăn đau đớn ôm bụng vừa gào vừa chạy, đằng sau một con ngựa màu trắng phi nhanh đuổi theo, ngồi trên lưng là một giống cái lạc loài với đôi tai thú màu đỏ. Thú Nhân đó kéo căng vũ khí trên tay liên tục bắn vào lưng, đầu và hai chân thú háu ăn cho tới khi hạ gục nó.[d o c f u L L. v n - k h o t r u y ệ n d ị ch m i ễ n ph í ]
Lúc con thú háu ăn to lớn ngã xuống, cô kéo căng dây, lệnh cho con ngựa dừng lại, tay cầm vũ khí tiến lại gần con thú đầy thương tích.
Thấy nó vẫn còn thở thoi thóp, giống cái nhảy khỏi lưng ngựa, rút ra con dao bóng loáng, một nhát đâm xuống cổ thú háu ăn tiễn nó về chầu trời.
Nhóm Bảo Long đứng trên cây cao rùng mình nhìn cảnh tượng bên dưới, thú nhân lạc loài trong ký ức của họ là những thú nhân yếu ớt, gây gò nhưng bên dưới đất giờ đây là một giống cái lạc loài mạnh mẽ, dùng vũ khí kỳ lạ hạ gục loài thú mà đến thú nhân cũng không dám đối đầu.
Vù vù.
Có tiếng vỗ cánh, một thú nhân hạ xuống bên cạnh giống cái, hắn có đôi cánh màu vàng, lông vàng, là chủng thú nhân chưng từng xuất hiện trên mảnh đất này.
"Cô làm tốt lắm."
Hắn khen giống cái.
"Một mình có thể hạ sát được một con thú háu ăn đúng là không tồi."
Giống cái đó mỉm cười, đi tới rút những mũi tên trên cơ thể thú háu ăn ra, nói: 'Không có loại xương thú nào làm mũi tên cứng được như xương loài thú háu ăn, hơn nữa móng vuốt của nó rất sắc, tôi muốn săn chúng để làm vũ khí."
Thú nhân bên cạnh cô ta than thở: "Mấy nay mọi người biết tác dụng của xương và móng vuốt thú háu ăn, liền tranh thủ kết đội đi săn chúng, bây giờ toàn bộ thú háu ăn trong khi rừng này nghe thấy tiếng vó ngựa là bỏ chạy. Mọi người đang biến một loài thú hung dữ thành bầy thú nhút nhát rồi đó."
Giống cái mỉm cười ra lệnh cho thú nhân: "Đứng đó làm gì, mau giúp tôi xử lý con thú háu ăn này đi, còn về nhà, sắp tối rồi."
Thú nhân liền giúp xử lý thú háu ăn.
Bảo Long và hai thú nhân còn lại nhìn nhau, dù không nói nhưng bọn họ cũng hiểu ý của nhau, họ cần phải làm quen với hai thú nhân này, rồi hỏi thông tin vê Thái Linh.
"Ai trên đó?”
Thú nhân bên dưới cuối cùng cũng nhận ra trên cây có người.
Vừa nghe hắn quát, giống cái liền kéo cao cung tên, hướng về phía cành cây.
Bảo Long chứng kiến thứ vũ khí đó hạ gục thú háu ăn, hắn rùng mình vội vàng nhảy xuống, đứng đối diện hai thú nhân lạ, nhanh nhảu nói.
"Chúng tôi không có ý xấu, chỉ vào đây tìm người."
Thú nhân hỏi hắn: "Tìm ai? Nơi đây là rừng chết ngoài bộ lạc Tà thần ra thì chẳng có tộc thú nhân nào tồn tại ở đây hết."
Hai mắt Bảo Long sáng lên.'Đúng rồi, tôi đang tìm thú nhân Tà thần."
Thấy hắn biết về thú nhân Tà thần, Kim nhíu mày.
Thú nhân trước mặt Bảo Long chính là Kim.
Sau khi bọn họ hợp sức hạ gục được mười con thú háu ăn, các thú nhân trong tộc ngôi lại cùng nhau, tổng kết kết quả cùng cách chiến đấu, cuối cùng tìm ra được cách hạ gục thú háu ăn. Hôm sau mỗi người lập đội thử đi săn thú háu ăn, vậy mà thành công. Chỉ cần cân một thú nhân có cánh liên tục tấn công trên cao, một thú nhân có thể cưỡi ngựa bắn tên liên tục gây sát thương ở phần chân và thân, thì việc hạ gục một con thú to lớn không khó. Chính vì vậy mới có phong trào đi săn thú háu ăn, hôm nay Kim vừa hay kết hợp với giống cái này, cô còn máu hơn hắn, một mình xông pha lên phía trước, Kim chạy theo không kịp, giờ đã hạ được thú háu ăn cả hai chuẩn bị về lại gặp ba thú nhân này.
Thấy Kim nhìn mình với ánh mắt đầy thăm dò, Bảo Long vội nói thêm: "Tôi đến đây tìm Thái Linh, anh có biết Thái Linh không, cô ấy là giống cái của tộc Tà thân?"
Kim đương nhiên biết, nhưng hắn không dễ dàng trả lời, bèn hỏi: "Anh có quan hệ gì với cô ấy."
"Cô ấy từng chữa bệnh cho tôi và thú nhân tộc tôi.'
Nghe vậy Kim bèn hỏi: "Anh là thú nhân tộc Nhật Điểu." Thái Linh không giấu chuyện này, về tới nơi là cô đã kể hết mọi chuyện, nên ai trong tộc cũng biết về tộc Nhật Điểu.
Hai mắt Bảo Long phát sáng.'Đúng rồi, chính là tôi, tôi nhận lệnh tộc trưởng đến đây hỏi cô ấy vài việc."
Kim khi này mới đồng ý dẫn họ về nơi bộ lạc đang xây dựng. Lúc bước vào khu vực của họ, Bảo Long kinh ngạc bởi các công trình kỳ lạ.
Hiện tại nhóm Thái Linh đã xây được năm ngôi nhà cho các gia đình và thú nhân độc thân.
Khối kiến trúc dành cho thú nhân độc thân thường đơn giản hơn, một phòng khách, một phòng ngủ, bếp và phòng chứa đồ. Diện tính chia cho mỗi ngôi nhà khá rộng, nên không lo sau này thêm người chẳng đủ chỗ ở, chỉ cần lập gia đình thì xây thêm phòng không muộn.
Lúc Bảo Long đi vào nhìn thấy các công trình hắn trừng mắt nhìn không chớp, chỉ một thời gian không gặp nhóm Thái Linh đã xây dựng lại bộ lạc của họ, đặc biệt còn xây ra những công trình thế này.
Đứng từ xa thấy Kim mang về ba thú nhân lạ, Ưng Phan nhíu mày, đi ra đó xem tình hình.
Lúc nhìn thấy Bảo Long hắn nhận ra ngay đây là thú nhân của bộ lạc Nhật Điểu, hắn không vui, thú nhân Lạc Nhật kia có ý với Thái Linh hắn biết, tưởng đã cắt đuôi được giờ lại để tộc nhân của hắn mò đến đây, không biết là vì mục đích gì.
"Mấy người đến đây làm gì?"
Nghe thấy Ưng Phan hỏi, Kim biết họ có quen nhau, ba thú nhân này không lừa hắn.
Kim giải thích xong mọi chuyện liên giao người cho Ưng Phan, còn mình thì đi tới phụ các thú nhân xử lý bữa tối. Bảo Long giải thích chuyện mình đến đây, ngỏ ý muốn gặp Thái Linh. Thấy mục đích tới đây của hắn rất đơn thuần Ưng Phan liên mang người đi gặp Thái Linh.
Thái Linh thấy Bảo Long xuất hiện cũng rất ngạc nhiên: "Sao cậu lại tới đây?"
Bảo Long vừa gặp được cô như nhìn thấy bạn lâu năm, vội vàng lôi kéo cô hỏi thăm về những công trình xung quanh.
"Mấy người đang làm cái gì vậy? Cái đó là gì vậy, nhìn đẹp quá?”
Thái Linh mỉm cười kéo Bảo Long đi vê phía công trình đầu tiên"Vào trong xem đi, đây là nơi sinh sống của người dân bộ lạc chúng tôi, được gọi là nhà, giống như lêu đất của mọi người, nhưng đặc biệt hơn."
Bảo Long và hai thú nhân đi theo không tin, cái này mà là lều đất á, có lêu đất nào to lớn, đẹp đến thế này không.
Bọn họ bước chân vào nhà, nên gạch mát lạnh, không gian bên trong rộng, đi qua ô cửa nhỏ sẽ đến không gian mới, bên trong được sơn màu cực đẹp, chạm vào đâu cũng thấy mát lạnh, còn mát hơn ở dưới gốc cây.
Bảo Long nhịn không được hỏi Thái Linh: "Cái này là lều á, sao có thể làm như thế này được? Tường này làm từ thứ gì vậy? Sàn nữa? Còn cả mái bên trên? Sao tộc thú nhân của cô giỏi vậy?
Thái Linh bật cười, tên này hỏi quá nhiều cô không biết nên trả lời câu nào trước, chỉ cẩn thận giải đáp từng chút một, đương nhiên cô sẽ không để lộ ra cách làm gạch, ngói.
Bảo Long nghe mà như lạc vào sương mù, khi bước chân ra khỏi nhà hắn nhịn không được thốt lên: "Thái Linh tộc của cô có phải là con của thân không vậy, cớ sao lại hiểu biết nhiều như thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận