Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 142: Sơ hãi
Chương 142: Sợ hãi
Thái Linh nhích mông cách xa Ưng Phan một chút, nhỡ có chuyện gì cô có thể chạy ra ngoài. Nhưng chưa chờ cô nghĩ xong một bóng người to lớn đã xông tời, gắt gao ôm cô vào lòng, siết chặt tới mức Thái Linh khó thở.
Cô liên tục đập vào tay Ưng Phan muốn hắn buông ra nhưng thú nhân chẳng thèm nới lỏng tay, càng ôm chặt hơn, giọng khàn đặt nói:
"Không được, em không thể trở về, đừng để cô ta quay lại!"
Thái Linh kinh ngạc, ánh mắt của Ưng Phan khi nãy hóa ra không phải là ghét bỏ mà sợ hãi, sợ cô sẽ rời khỏi hắn.
"Ưng Phanl" Thái Linh cảm động gọi tên hắn.
Ưng Phan như thể muốn vo viên cô nhét vào cơ thể mình."Thái Linh anh chỉ thích em, thích người con gái đã cứu anh, đồng hành cùng anh vượt qua biển lớn, dạy anh học chữ, cho anh nhà và gia đình cũng như bộ lạc. Anh yêu giống cái đó chứ không phải là Thái Linh Miêu Điểu!"
Thái Linh sửng sốt khi nghe hắn nói vậy, cô vội hỏi: "Anh có ý gì vậy? Sao anh biết người cứu em là anh mà không phải Thái Linh Miêu Điểu?”"
Ưng Phan vẫn không buông cô ra, nói: "Bởi giống cái của các bộ lạc đều nhận ra ấn ký ở ấn đường của bọn anh, nếu là giống cái bình thường nhìn thấy anh chắc chắn sẽ bỏ đi, nhưng em lại tới cứu anh, điều này chứng tỏ khi ấy em đã ở trong cơ thể Thái Linh Miêu Điểu.'
Thái Linh xúc động. Cảm ơn anh đã chấp nhận emI"
"Vậy em đừng bỏ đi nữa được không?” Thái Linh không chắc chắn: "Em không làm chủ được cơ thể này."
Ưng Phan nới lỏng vòng tay nhìn vào mắt cô, sau đó cúi xuống cướp lấy đôi môi ngọt ngào của cô, hắn hôn rất sâu như thể muốn xuyên vào bên trong linh hồn cô hút lấy một linh hồn đáng ghét khác tống khứ cô ta ra ngoài.
Chờ chấm dứt nụ hôn, môi Thái Linh sưng đỏ, mất cảm giác. Ưng Phan vuốt lên môi cô, nhìn chăm chằm cô không rời, như thể anh sợ mình chỉ cần lơ là một chút thôi, người con gái trước mắt sẽ đổi thành một người khác.
"Nói cho anh biết làm cách nào để đuổi cô ta đi?"
Ưng Phan nghiến răng trông có vẻ ghét bỏ lắm.
Thái Linh bật cười, lắc đầu: "Em không biết phải làm gì hết."
Cô mà biết thì đã không để Thái Linh Miêu Điểu tác oai tác quái như thế. Ưng Phan lần nữa ôm lấy cô, nói chắc nịch: "Nhất định sẽ có cách, chúng ta sẽ tìm ra cách, chỉ cân em luôn hướng vê anh và muốn ở lại đây với anh, nhất định chúng ta sẽ có cách."
Thái Linh nằm gọn trong lòng Ưng Phan, bàn tay cô và bàn tay hắn đan vào nhau khăng khít không rời. Nói ra được chuyện trong lòng Thái Linh yên tâm hơn, giờ cô không cần phải lo lắng nữa, chỉ cần Ưng Phan biết được vấn đề của cô thì dù Thái Linh Miêu Điểu có trở về hắn cũng sẽ nhận ra.
Ưng Phan nhìn hai chiếc nhẫn trên bàn tay của hai người, nhíu mày. May mà hôm trước Thái Linh bắt hắn đeo nhẫn lại còn đọc lời thê, chứ không chờ tới lúc biết sự thật mình trao nhẫn cưới thê hứa với một kẻ khác hắn sẽ điên mất.
Giờ phút này hắn ghét Thái Linh Miêu Điểu đến cùng cực, cô ta mà dám xông ra đuổi vợ hắn đi hắn sẽ giết cô ta. Nhưng nghĩ tới cơ thể này có thể chứa linh hôn của Thái Linh hắn lại sợ, một cảm giác bất lực vây lấy hắn.
Vợ hắn ở trước mắt mà sao xa vời, cô sẽ biết mất bất kỳ lúc nào hắn không để ý, không tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ để Thái Linh biết mất khỏi thế giới này và rời xa hắn, nhất định hắn phải có cách để đuổi linh hôn Thái Linh Miêu Điểu kia đi.
Buổi chiều nhân lúc Thái Linh chuẩn bị bữa tối, Ưng Phan lấy lý do tuần tra bộ lạc chạy ra ngoài, đến chỗ Bà Bà.
Vị trí nhà Bà Bà được xây gần nơi đặt tượng Tà thần núi, chỉ cần mở cửa ra sẽ nhìn thấy toàn bộ chân dung của ngài ấy.
Lúc bay qua bức tượng Tà thần núi, Ưng Phan dừng lại đôi chút nhìn chăm chú khuôn mặt hiền từ của Tà thần núi, khẩn khoản cầu xin trong lòng, mong vị thây này có thể giữ bạn đời luôn ở cạnh hắn. Cảm thấy đã đủ, hắn chạy vào nhà Bà Bà, xuất hiện với bộ dạng ướt đẫm toàn thân.
Bà Bà giật mình hỏi: "Sao cháu lại tới đây?"
Ưng Phan nắm lấy tay Bà Bà nói như thể cầu xin: "Bà Bà giúp cháu cầu với thần, giữ Thái Linh lại."
Nghe hắn nói lời này, Bà Bà hốt hoảng: "Giữ Thái Linh lại là sao, con bé bỏ đi rồi sao? Sao lại bỏ đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận