Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 65: Ngày tháng bình yên
Chương 65: Ngày tháng bình yên Thái Linh cùng Ưng Phan quay về hội tụ với mọi người, việc di chuyển qua biển là một thử thách khó nhăn, hiện tại bọn họ vẫn chưa làm ra được công cụ để băng qua nó, nên cả hai thống nhất không nhắc chuyện này trước mặt các thú nhân, chờ thời cơ thích hợp sẽ hỏi ý kiến họ sau, việt trước mắt là dựng nhà ở tạm một thời gian, rồi từ từ tính tiếp.
Kim ném xuống đất hai con gà lông vàng khá lớn, nhíu mày nói: "Nơi đây thực vật phong phú, nhưng động vật quá ít, chạy cả vùng mới tìm được hai con này.'
Đối với các thú nhân một vùng đất trù phú thì phải cho lượng động vật phong phú, chứ thực vật vừa đủ là được, nơi đây đi ngược lại nguyên tắc đó, nên các thú nhân không thể nào xếp nó vào diện vùng đất tốt để sinh sống. Ưng Phan gật đầu đáp lời Kim: "Tôi biết, nhưng hiện tại nó còn tốt hơn ở bên ngoài, nên tạm thời chúng ta cứ cư ngụ ở đây một thời gian rồi tính."
Thái Linh đã chọn được vùng đất thích hợp để dựng nhà, đó là một bãi đất trống gần biển, chỉ cân đi bộ tâm chục phút là có thể ra bờ biển.
Các thú nhân cho rằng vùng đất này không thích hợp để sinh sống, nhưng đối với Thái Linh, một người hiện đại biết rõ thủy sản vùng biển phong phú đến nhường nào lại thích nơi này, nếu nó không phải là vùng núi lửa thì ở đây là một chốn an cư không tệ.
Nhưng tạm thời cô không thể nói với các thú nhân về thủy sản biển, bởi cô không chắt biển ở thú thế có các loại thủy sản ăn được, hơn nữa thủy sản không có dụng cụ rất khó bắt, chờ xây nhà xong cô đi kiểm chứng xem thủy sản nơi này ăn được không, khi ấy nói cho các thú nhân biết cũng không muộn.
Vì không có ý định sống lâu dài ở đây, nên Thái Linh không dựng nhà theo kiểu chắc chắn, kiểu nhà sàn cũng không vì thiếu chất kết dính. Cuối cùng Thái Linh đành hướng dẫn họ xây kiểu nhà đơn sơ nhất - nhà gõ.
Lần này cô hướng dẫn các thú nhân đào đất để làm móng, khác với móng đá thì họ chôn các cột gỗ san sát nhau, tạo thành bức tường, xếp thành hình chữ U, phần mái chỉ làm một mái dốc, đưa các thanh gỗ xếp mại với nhau rồi dùng dây buộc thật chặt, sau đó phủ lên trên một lớp lá dày, dùng thêm dây chằng bắc qua tránh bị gió thổi, nên bên trong thì lát các tấm gỗ lớn.
Kiểu xây nhà này Thái Linh không khuyến khích làm lớn, cô đề nghị dựng hai căn, một căn dành cho các giống đực, một căn dành cho giống cái.
Nếu là trước kia các thú nhân chỉ cần một buổi để hoàn thành một căn nhà, thì nay do ảnh hưởng từ vụ cháy vẫn chưa chấm dứt; phân da bên ngoài trông có vẻ đang lành, nhưng tổn thương bên trong vẫn còn, chỉ cần mang vác nặng sẽ đau nên hai căn nhà cần đến hai ngày mới làm xong.
Sau khi dựng xong nhà, Thái Linh lên kế hoạch tạo muối, cô dẫn các thú nhân ra ngoài bờ biển, dùng phương thức nguyên thủy nhất - phơi nước thành muối.
Trước tiên chọn vùng đất bằng, tạo ruộng muối, trải lá lên đổ nước biển vào và để đó, sau vài ngày quay lại, Thái Linh vui mừng vì nước đã bốc hơi hết để lại một lớp trắng trên bề mặt, đây chính là muối.
Lúc Bà Bà thử vị của muối, hai mắt phát sáng: Đúng là vị mặn!
Bà hưng phấn so sánh: "Loại muốn làm từ nước biển không chát như muối ở các bộ lạc, muối ở đó màu cũng không trắng đẹp như thế này." Muối tạo ra từ nước biển, có màu trắng rất đẹp mắt, khi ở dưới ánh sáng mặt trời nó phát sáng tựa như đá quý, vị mặt đậm đà, mỗi lần dùng chỉ cần cho một chút vào đã đủ tăng vị đậm cho thức ăn.
Thành công tạo ra muối Thái Linh bắt đầu nhắm đến những sinh vật trong biển, buổi chiều khi mặt trời xuống núi không khí trở nên mát mẻ, cô cùng mọi người đi dọc bờ biển để xem thử có con vật nào bên dưới biển xuất hiện hay không, lượn một vòng họ phát hiện có khá nhiều sinh vật bơi bên dưới.
"Rất giống thú sống trong nước ở các con suối nhưng lớn hơn." Ưng Phan đứng trên vách đá cao nhìn xuống.
Thái Linh gật đầu."Nếu thức ăn trong rừng hết, chúng ta sẽ chọn chúng để thay thế."
Ưng Phan tán thành, muốn sống tốt thì loại thức ăn nào cũng phải tận dụng. Thái Linh lôi ra cung tên giao cho Ưng Phan, để hắn nhắm thử, quả nhiên bắn trúng. Lúc con vật dính tên máu của nó tỏa ra thu hút nhiều con khác tới, Ưng Phan một lúc ghim hơn mười con, sau đó nhanh nhảu hóa hình bay xuống dùng chân đá mấy con cá săn được lên bờ.
Con nào con nấy to hơn bắp chân thú nhân, da bóng loáng, không có lớp vảy bên ngoài giống như cá bắt được ở suối.
"Vẻ ngoài của mấy con này trông đẹp hơn thú ở dưới dòng suối." Tà Khuyết nhận xét.
Thái Linh thấy cứ kêu là thú nước không tiện phân biệt, cô bèn sửa cách gọi: "Đây là cá, chúng chỉ chuyên sống dưới nước.'
"Cá?
Các thú nhân thử gọi, hơi trái miệng nhưng khá ngắn gọn, tập dần họ cũng quen.
Vì không có nhiều gia vị nên Thái Linh chọn cách chế biến là ướp muối và nướng lên, cá biển ngon hơn rất nhiều so với cá ở ao hồ, thịt thơm mềm và đặc biệt ít xương. Các thú nhân ăn một lân liên nhớ mãi không quên, sau đó họ chuyển từ việc săn thú trên cạn sang bắt cá, từ từ cũng làm quen được với kiểu săn bắn mới, Bạch còn học được cách bơi ở những vùng nước vừa phải, sau đó bắt được nhiều sinh vật hơn, như sò, ngao, và sứa...
Cuộc sống trong khu rừng nhỏ của nhóm thú nhân Tà thần ngày một tốt lên, nhưng ở bên ngoài Tuần Điểu, Mã Điểu, Hùng Điểu và Miêu Điểu đang đối đầu với nhau hết sức gay gắt.
Vì không thể đuổi ba nhóm thú nhân kia đi nên tộc trưởng Tuần Điểu đã ra lệnh cho các thú nhân trong tộc, thu hoạch hết quả dại, thậm chí là đào hết thảo dược trong rừng, động vật cũng được săn liên tục, không ăn hết thì đem nướng lên để dành cho mùa đông.
Tộc trưởng Hùng Điểu như thể đi trong bụng tộc trưởng Tuần Điểu, hắn ra lệnh cho thú nhân của mình đi săn khắp nơi, gặp con gì bắt con nấy, miễn là ăn được, đến một con thú nhỏ cũng không tha.
Cuộc đối chọi gay gắn này đã khiến cả khoảng rừng nhanh chóng hết đồ ăn. Cứ mỗi lần ra ngoài thú nhân các tộc gặp nhau ai cũng hằm hè, thậm chí là đánh nhau, nên thường xuyên có thú nhân bị thương.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, một nhóm thú nhân Tuần Điểu gặp phải một tổ hợp thú nhân ba tộc đang đi săn, hai bên vừa gặp đã cãi vã.
Thú nhân Tuân Điểu xua đuổi, buộc tội thú nhân ba tộc xâm chiếm địa bàn của họ. Thú nhân ba tộc ngược lại không chối tội còn hung hăng thách thức. "Bọn này chiếm địa bàn của mấy người thì làm sao nào, có bản lãnh thì bảo tộc trưởng mấy người đứng lên chiến đấu đuổi bọn này đi đi!"
Vì biết Tuần Điểu không dám đánh nên tổ hợp thú nhân ba tộc chẳng sợ, không ít lần thách thức khiêu chiến khiến các thú nhân Tuần Điểu nhịn không được xông lên.
Hôm nay cũng vậy, hai nhóm lao vào nhau sau vài câu đấu khẩu qua lại, bọn họ ra tay vô cùng ác, đánh vào yếu điểm của đối phương, thậm chí hóa hình bọc nhau trên không.
Thông thường vết thương trong các cuộc ẩu đả như thế này chỉ là rách da, trây xước, hoặc bâm tím chữa trị vài hôm là khỏe nhưng hôm nay có một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Vì quá giận, một thú nhân Tuần Điểu thay vì dùng nắm đấm, hắn bẻ luôn thân cây lớn quật vào cơ thể thú nhân nhỏ con của Miêu Điểu. Vóc người thú nhân tộc Miêu Điểu vốn đã nhỏ hơn các thú nhân khác, họ có tốc độ nhanh nhẹn nhưng nếu như không chạy kịp dính đòn thì lại là tộc nhân dễ bị tổn thương nhất.
Rầm.
Cành cây lớn quật vào thú nhân đó, cùng lúc tiếng gào thảm thiết vang lên, kéo theo tiếng hô hoảng hốt.
"Dừng tay lại, gấy chân rồi!"
Gãy chân, gãy tay chỉ nên do động vật hung hãm gây ra, nếu là do thú nhân tạo thành thì đây là tội lỗi.
Thú nhân Tuần Điểu nhìn thấy cái chân bị đánh gấy của thú nhân Miêu Điểu mặt hắn biến sắc, tay run run thả thân cây lớn xuống.
Khi nhìn thấy tộc nhân của mình bị gãy chân, một thú nhân Miêu Điểu nhịn không được xông lên hét lớn: "Đền một chân, mau đền!"
Thú nhân vừa gây ra vết thương khủng khiếp kia tái mặt, lắc đâu nguầy nguậy quay lưng bỏ chạy, nhưng nhóm thú nhân ba tộc không tha cho hắn, bất chấp sự ngăn cả của thú nhân Tuần Điểu, bọn họ vây công hắn, đánh gãy một chân nhằm trả thù cho đồng bạn.
Sau khi đánh gãy một chân tên thú nhân Tuần Điểu cả nhóm đưa thú nhân Miêu Điểu xấu số vê.
Trên đường ởđi về nơi cư trú, thú nhân ấy buồn bã nói: "Tôi chắc không sống được, thôi mọi người tìm chỗ nào đó bỏ tôi lại đi, đưa về để mọi người trong bộ lạc nhìn thấy họ sẽ buồn."
Một thú nhân Hùng Điểu kiêu ngạo nói: "Xí vết thương này có là gì, y sư của chúng tôi chữa được tất, cậu đừng lo."
Hắn vừa dứt lời thú nhân Miêu Điểu, Mã Điểu có mặt trong đội kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ gần như cùng lúc thốt lên: "Cậu nói gì đó, đây là vết thương chí mạng đấy!" Thú nhân Hùng Điểu thản nhiên đáp: "Làm gì phải chí mạng, chỗ chúng tôi từng có thú nhân bị gãy chân, giờ anh ta đi đứng như thường, hóa hình chạy nhảy mỗi ngày, không nhắc tới anh ta thì người ta cũng quên luôn chuyện hắn từng bị vết thương như này."
Thú nhân bị thương như nhìn thấy ánh sáng trong tăm tối, xúc động nói: 'Là thật ư, mọi người không lừa tôi chứ?"
Thú nhân Hùng Điểu hất mặt lên trời đáp: "Lừa mấy người làm gì, nhưng đáng tiếc cậu lại là thú nhân Miêu Điểu muốn y sư của chúng tôi chữa trị cho thì hơi khó.'
Nghe vậy thú nhân Miêu Điểu xụ mặt xuống, tưởng là có hy vọng nào ngờ bây giờ lại có một bức tường cao chắn qua.
Thấy hắn buồn như vậy, thú nhân Hùng Điểu thương tình nói: "Trước mắt cậu cứ đến chỗ y sư chúng tôi đi, để xem cô ấy chịu không."
Thú nhân Miêu Điểu gật đầu."Vậy làm phiên mấy cậu."
Hắn hy vọng cái chân của mình sẽ được chữa trị, để hắn tiếp tục là thú nhân mạnh khỏe như trước. Còn các thú nhân không bị thương thì rất tò mò, không biết thú nhân khi trước bị gãy chân trong tộc Hùng Điểu là ai, có thật như những gì mấy người này tâng bốc hay không?
Vì tò mò nên các thú nhân không trở về chỗ ở của mình mà theo chân nhóm Hùng Điểu tới khu sinh hoạt của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận