Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 177: Thái Linh thay đổi

Chương 177: Thái Linh thay đổiChương 177: Thái Linh thay đổi
Chương 177: Thái Linh thay đổi
Ngay khi nhận được tin Thái Linh đồng ý gặp mặt kèm với đó là yêu cầu họ phải quỳ xuống xin lỗi các thú nhân có hơi chần chừ, nhưng hiện tại họ không thể cứ ở ngoài rừng như thế này, mùa hè và mùa xuân thì được, nhưng đến mùa đông hay mùa mưa mà không có hang động e là khó sống, bây giờ ngoài cách đi tới câu xin Thái Linh tha thứ sau đó xin cô ta giúp đỡ ra thì họ chẳng còn cách nào hay hơn.
Mật Tâm không vui hàm răng nghiến chặt, miệng lẩm bẩm chửi bới Thái Linh: "Con nhỏ đó, dám ra yêu cầu đó, đồ khốn!"
Nhưng trước mặt Bạch cô ta không dám làm gì, chỉ có thể tỏ ra ngoan ngoãn. Sau một hồi thương thảo các thú nhân quyết định đi theo Bạch tới bộ lạc Tà thân.
Lúc này Thái Linh đang chọn cho mình một bộ cách lộng lẫy nhất, vuốt mái tóc dài nhìn ra bên ngoài. Cô ta háo hức khi nghĩ tới biểu cảm của các thú nhân trong tộc Miêu Điểu sẽ bày ra khi gặp lại, sau đó họ sẽ quỳ xuống trước mặt cô, khóc lóc cầu xin tha thứ... càng nghĩ Thái Linh càng sướng, đến mức muốn cười phá lên.
Ưng Phan bước vào phòng vừa hay bắt gặp khoảnh khắc khuôn mặt Thái Linh nở nụ cười như thể sắp đạt được mục đích xấu xa nào đó, nụ cười này trông không giống Thái Linh mà hắn biết.
Nghĩ tới đây Ưng Phan chợt khựng người lại, nhớ tới chuyện linh hôn Thái Linh Miêu Điểu chưa từng rời khỏi cơ thể, nếu là Thái Linh cô chắc chắn không quan tâm tới bộ lạc Miêu Điểu cũng như các thú nhân đến từ bên kia hô lớn, cũng không ép người khác phải quỳ xuống xin lỗi, kẻ nói ra được lời này chỉ có thể là... Ưng Phan chao đảo, tay nắm chặt khung cửa như muốn bóp nát, ánh mắt nhìn về phía Thái Linh như mang theo lưỡi kéo muốn cắt lớp da đó ra xem thử bên trong là linh hồn của ai.
Cuối cùng Thái Linh cũng phát hiện ra sự hiện diện của Ưng Phan, cô ta vội vàng thu lại cảm xúc nhìn về phía hắn nở nụ cười vô hại: "Anh."
Ưng Phan nhìn cô ta, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc.
Thái Linh đi lại chỗ hắn, khoác tay vào cánh tay hắn nũng nịu: “Anh thấy bộ quần áo này thế nào?”
Thái Linh rất hiếm khi hỏi điều này, bởi mỗi bộ trang phục cô mặc đều do chính cô chọn, cô hiểu nó hợp với mình và luôn tự tin vê điều đó.
Ưng Phan gật đầu đáp có lệ sau đó hỏi: "Kế hoạch mùa đông em đã suy nghĩ xong chưa?”
Nghe câu hỏi Thái Linh khựng người lại, nụ cười trên môi biến mất, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn trực diện Ưng Phan, ấp úng đáp: "Cái đó em, em còn chưa nghĩ ra nữa...
Bất ngờ lúc này có tiếng của Bạch vọng vào từ bên ngoài: "Thái Linh, tộc trưởng tôi đưa người tới rồi."
Thái Linh vội vàng bỏ tay Ưng Phan ra, cười nói: "Em đi giải quyết chuyện của tộc em cái đã, có gì chúng ta nói chuyện sau nhé."
Nói rồi cô ta chạy đi mất.
Ưng Phan nhìn theo bóng lưng Thái Linh, hai tay siết thành đấm, ánh mắt đỏ ngầu như thể muốn nghiền chết ai đó.
Cô ta vừa nói là tộc em ha đây chính là con ả giống cái nhát gan đó.
"Khốn nạn!" Hắn kiêm không được đấm vào thành cửa.
Hiện tại hắn không thể làm gì Thái Linh vì rất có thể bên trong thân xác đó còn linh hồn của người con gái mà hắn yêu, Ưng Phan vội vã chạy vê phía nhà Bà Bà nói cho bà biết chuyện Thái Linh đã biến mất.
"Cháu nói gì?' Bà Bà đánh rơi chén nước trên tay, sợ hãi hỏi.
Ưng Phan cố gắng giữ sự bình tĩnh nói: "Cô ta đã chiếm lại thân xác."
"Cháu đã thử chưa, có khi nào cháu nhìn lâm không?”
Ưng Phan đau khổ đáp: "Cháu đã thử rồi Thái Linh chưa từng nói vê kế hoạch mùa đông, nhưng khi cháu hỏi cô ta ấp úng, hơn nữa khi nói tới Miêu Điểu cô ta gọi họ là tộc em, Thái Linh đã từng nói với cháu, cô ấy ghét Miêu Điểu, hận không thể cắt đứt mọi liên hệ với bọn họ.'
Bà Bà nhìn vê phía tượng thần, lồng ngực phập phồng ánh mắt đỏ lên như muốn khóc: "Thần ơi, làm ơn xin cho con chỉ dẫn để tìm về Thái Linh của bộ lạc Tà thần"...
Thái Linh vui vẻ đi đến nơi những thú nhân bộ lạc bên kia biển lớn đang đứng, lúc đến gân bọn họ, Thái Linh nhìn ra sự ngưỡng mộ của họ với những gì Tà thần đang có, đặc biệt là ánh mắt họ dành cho cô khi cô đứng trước mặt họ.
Thái Linh ngẩng cao đầu, khi xưa cô ta luôn phải cúi đầu khi gặp mọi người vì khuôn mặt xấu xí, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, vết sẹo đã biến mất, dấu ấn Tà thần cũng trở thành một biểu tượng đặc biệt.
Mật Tâm thấy Thái Linh kiêu ngạo xuất hiện, trên thân mặc bộ đồ xinh đẹp màu xanh nhạt, khuôn mặt trắng nõn không còn vết sẹo, dấu ấn Tà thần thu lại tạo thành một vết bớt xinh đẹp trên khuôn mặt, cô ta cực kỳ ghen tị, nhưng vẫn cố giấu đi, bước lên trưng ra khuôn mặt xấu xí của mình.
Khi nhìn thấy mặt cô ta Thái Linh hét toáng lên: "Đồ xấu xí, sao cô dám lại gần tôi hả? Mau cút xa ral"
Tiếng hét và lời nói của Thái Linh khiến nhóm thú nhân đi theo sửng sốt, Thái Linh chưa bao giờ làm ra hành động đó, cũng chưa từng nói những lời xúc phạm người khác như vậy.
Bạch nhíu mày, hắn cảm thấy hôm nay Thái Linh cứ là lạ.
Thái Linh vẫn không nhận ra cô đa đang đánh rơi hình tượng, ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Mật Tâm.
Mật Tâm vô cùng căm tức nhưng vẫn cố nhịn, sau đó quỳ sụp xuống khóc nấc lên: "Thái Linh cậu không nhận ra tớ sao, tớ là Mật Tâm bạn thân của cậu đây, tớ biết khi trước vì quá sợ hãi mà không bảo vệ khiến cậu bị phạt, giờ tớ hối hận lắm."
Cô ta chạm tay lên vết sẹo trên mặt đau khổ nói: "Giờ tớ bị thế này xem như là báo ứng cho hành động nhát gan của mình."
Cô ta cúi người thật sâu. Thái Linh mong cậu hãy bỏ qua cho tớ, tớ xin cậu đấy, xin cậu đừng trách tớ nữa, tớ biết sai rồi, mong cậu hãy bỏ qua cho tớ, hu hu.'
Thái Linh thấy Mật Tâm quỳ lạy mình lòng hân hoan, nâng chân tiến lại gần Mật Tâm kiêu ngạo nói: "Nếu cậu biết sai vậy hãy chứng minh đi."
Mật Tâm ngước mắt lên nhìn cô ta, vẻ mặt xấu xí của khiến Thái Linh không muốn nhìn.
Mật Tâm hỏi: "Cậu muốn tớ chứng minh thế nào?"
Thái Linh sung sướng đáp: "Hôn chân tớ, và hứa từ nay sẽ thành con chó của tớ, hâu hạ tớ cả đời."
Mật Tâm trừng mắt nhìn Thái Linh.
Các thú nhân Tà thân chứng kiến chuyện này vô cùng bàng hoàng, không tin được người bạn đời của tộc trưởng lại có thể nói ra những câu như thế.
Nhóm thú nhân đến từ bên kia biển lớn lo lắng nhìn nhau, họ muốn xin lỗi để đổi lấy cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu bị bắt làm chó hầu hạ cho ai đó họ không thể chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận