Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 70: Khe nứt màu đỏ

Chương 70: Khe nứt màu đỏChương 70: Khe nứt màu đỏ
Chương 70: Khe nứt màu đỏ
Trận mưa này đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ngay khi nhóm Thái Linh vừa kéo thuyền lên bờ, trời ngừng mưa, bầu trời từ đen chuyển sang màu xanh một cách nhanh chóng.
Thái Linh nhìn trời thở một hơi dài, lối thời tiết này quả là hành người.
Mọi người nhanh chóng di chuyển về nhà gỗ, càng đi càng thấy nóng. Thông thường sau mỗi trận mưa không khí sẽ mát mẻ hơn, nhưng lần này thì trái ngược, oi bức đến khó chịu.
Hiện tại cả nhóm ai cũng mắc mưa, trời thì đang nắng dần lên, còn oi bức, nếu không tắm rửa lau khô người sẽ rất dễ bệnh.
Cô vội hối thúc mọi người: "Nhanh đi tắm đi, thời tiết kiểu này nếu để ướt cơ thể quá lâu rất dễ sinh bệnh."
Lời vừa dứt, từ trên cao Kim xuất hiện, hạ cánh xuống. Vừa hóa vê hình người hắn đã gấp gáp nói: "Thái Linh có chuyện kỳ lạ lắm."
“Chuyện gì?"
"Cô theo tôi. Kim lại vội vàng hóa hình, nghiêng đôi cánh màu vàng tới ý bảo cô leo lên lưng hắn.
Thái Linh có hơi chân chừ, từ lúc đến nơi này lưng thú nhân đầu tiên cô cưỡi chính là Ưng Phan và từ đó trở đi cô đều ngôi lên lưng hắn, giờ nhìn thấy một tấm lưng thú nhân khác cô hơi chần chừ. Nhưng lúc này Ưng Phan không có nhà, cô không còn cách nào khác phải tập làm quen với lưng thú nhân mới.
Thái Linh leo lên lưng Kim, phía sau Bạch và Mã Văn cũng hóa hình mang theo Bà Bà cùng Tá Khuyết bay theo Kim.
Kim mang Thái Linh và nhóm bạn tới chỗ cửa hang, khi đáp xuống đất mọi người đêu cảm nhận được cái nóng bất thường, sương mù cũng nhiều hơn ngày họ mới tới.
Kim dẫn cả nhóm tới vị trí hắn nhìn thấy khe nứt. Khi tới nơi hắn há hốc mồm đây kinh ngạc, khe nứt lúc hắn mới phát hiện chỉ nhỏ như sợi cỏ, nhưng giờ đã lớn bằng ngón tay còn kéo dài, màu đỏ bên trong như đang phát sáng, càng lại gần càng nóng, mặt đất xung quanh khe nứt cứ như thể bị lửa đốt qua, nóng bỏng.
"Cô nhìn này." Kim chỉ cho Thái Linh.
Vừa nhìn thấy khe nứt hai mắt Thái Linh trợn to, màu sắc đỏ còn mang theo hơi nóng cuồn cuộn thế này chỉ có thể là núi lửa, nó đang sống lại.
Cô vội vàng nói: "Trở về, nhanh, chuẩn bị đồ đạc chúng ta phải rời khỏi đây!"
Thấy cô hốt hoảng như vậy, mọi người hoang mang không biết có chuyện gì, họ đua nhau nhìn lại đường đỏ trên mặt đất, nó khá bất thường nhưng đâu đến nổi dọa người.
Kim nhắc: "Tôi phải ở lại chờ Ưng Phan, cậu ta vẫn chưa quay về."
Thái Linh càng lo hơn, chỗ này bây giờ không an toàn, bên ngoài e cũng không còn bình an, con đường duy nhất mà họ có thể đi bây giờ là vượt biển.
"Vậy cậu ở đây chờ đi, Ưng Phan quay lại liền mang anh ấy về nhà gỗ ngay.
"Tôi biết rồi, cô về trước đi."
Đường bay về, Thái Linh ngồi ké trên lưng Bạch. Vừa đáp đất cô vội vàng nói: "Chúng ta không còn nhiều thời gian, bây giờ cần phải đi chuẩn bị thật nhiều thức ăn, thuốc men, nước uống."
Bà Bà thấy cô nói một hơi như muốn tắt thở vội vàng vươn tay lên vỗ vai cô trấn an: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thái Linh hít vào một hơi thật sâu, chuyện nơi đây là núi lửa cô chỉ nghỉ ngờ nên không nói cho các thú nhân biết ngoại trừ Ưng Phan, nhưng bây giờ thì khó mà giấu nổi.
"Thật ra cháu có một chuyện luôn giấu mọi người."
Tất cả đều nhìn cô rất chăm chú, sợ sẽ bỏ qua lời nào đó của Thái Linh.
"Nơi đây thật ra là một vùng núi lửa."
Cả nhóm nhìn nhau, núi lửa là gì? Không ai trong số họ từng nghe qua loại núi này.
Bạch tò mò: "Núi lửa là nơi có lửa hả?"
Thái Linh một lần nữa phải giải thích lại, cẩn thận nói cho bọn họ biết cấu tạo và cách hoạt động của núi lửa.
Sau khi nghe xong ai cũng rùng mình. Nếu Thái Linh không xuất hiện, không nói cho họ về núi lửa, có lẽ họ sẽ xem khe nứt kia là hiện tượng lạ nhưng không quá đáng sợ, rồi cứ ở mãi cho tới khi chỗ này bị nhấn chìm trong biển nham thạch.
"Vậy... chúng ta bây giờ...' Bà Bà run rẩy hỏi.
Thái Linh cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: "Hiện tại mới chỉ xuất hiện một khe nứt nhỏ, nên chúng ta vẫn an toàn, nhưng không chắc được bao lâu, vì vậy mọi người cần phải hành động thật nhanh, thu thập những thứ dùng được, đưa lên thuyền, chuẩn bị sẵn sàng."
Các thú nhân gật đầu đồng ý, họ chưa từng chứng kiến núi lửa phun trào nhưng đã từng bị lửa đốt qua, nên thú nhân nào cũng sợ hãi.
Bạch lên tiếng: "Mã Vằn cậu đi tìm quả đại, tôi đi đào khoai lấy càng nhiều càng tốt."
Tà Khuyết cũng lên tiếng: "Em ra biển, xem nhặt được con gì không."
Bà Bà quay đầu nhìn Thái Linh: "Cháu có cần bà hỗ trợ đi hái thảo dược không?”
Thái Linh vội ngăn mọi người lại, hỏi kỹ càng: "Ra biển là một hành trình vô cùng nguy hiểm, nếu thành công có khi chúng ta sẽ khám phá ra một vùng đất mới, nhưng thất bại khả năng cao là tán thân trong biển lớn. Mọi người vẫn muốn đi sao?"
Lời của cô khiến các thú nhân phải suy nghĩ, chẳng ai muốn chết nhưng ở lại nơi này cũng không thể sống, đường nào cũng hướng tới cái chết, nhưng ra biển có vẻ còn chút tương lai dù nó cũng rất mịt mù.
"Ở lại chúng ta cũng sẽ chết." Bạch thản nhiên nói"Ở lại chẳng có tương lail
Mã Vẫn cực kỳ ưng vế câu sau của Bạch, gật gù tán đồng: "Đúng thế, thà đi tìm nơi có chút hy vọng còn hơi ở lại nơi biết chắc sẽ chết."
Muốn tìm ra hy vọng sống trên vùng đất này trừ khi các thú nhân bộ lạc không xem thường thú nhân Tà thần, hoặc loại bỏ luật khắc ấn Tà thần cho thú nhân không may vi phạm luật cấm của bộ lạc, khi đó họ mới có hy vọng, nhưng điều đó là quá xa vời, cho nên họ lựa chọn ra đi.
Các thú nhân nói không sai, vùng đất này không lớn, nhưng các tộc thú nhân thì nhiều, hâu như chỗ nào cũng có bộ lạc sinh sống, các thú nhân Tà thần chẳng có chốn đặt chân, sống như một con chuột, không nhà, không được lộ mặt trước bàn dân thiên hạ, thậm chí còn bị truy sát.
Đặt biệt là mối thù với Hùng Điểu, có thể Hùng Điểu đã cho rằng họ chết trong đám cháy nên không thèm tìm, nhưng lỡ gặp lại, khi ấy chẳng còn cơ may nào để trốn thoát, nên đi là biện pháp toàn vẹn nhất.
"Vậy chúng ta ra khơi nhé!”
Mọi người nhìn cô cười lớn, từng người một nối tiếp nhau nói: "Đi chứ."
"Chúng ta làm ra thuyền có thể đi trên nước, phải tranh thủ thử nó mới được."
Những món đồ do họ tạo ra đều bị người ta cướp trắng trợn, giờ có thêm thuyền các thú nhân không muốn đánh mất nữa, đi ra biển, mang theo thuyền có lẽ không còn bị thó.
"Tôi cũng muốn một lần được băng ra biển, đi tới nơi mà các thú nhân đồn rằng chẳng thể băng qua, khi ấy dù có chết cũng đáng."
Tà Khuyết vỗ tay theo các anh chị, nhóm thú nhân Tà thân này hiện là người thân là nhà của cô, vì thế họ đi đâu cô theo đó, chết cũng phải nằm chung một chỗ.
Tà Khuyết hô lớn: "Em không sợ, không sợ gì hết!"
Tiếng hô của Tà Khuyết khiến mọi người cười lớn, tâm trạng nhờ vậy cũng tốt hơn, sau đó thì ai đi làm việc nấy, không ai chần chừ lười biếng. ...
Ưng Phan nhìn thấy nhà sàn, liền đi tới đó xem xét. Tình trạng nơi đây không khác gì bộ lạc Tuần Điểu, máu và bộ phận cơ thể người nằm ngổn ngang khắp nơi.
Trên mái nhà sàn còn có một con khủng long chưa thành niên đang đứng ăn xác.
Ưng Phan không dám lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn thật kỹ những xác chết còn sót lại trên mặt đất.
Dựa theo sự quen thuộc mà hắn đã từng gặp qua khi còn là thú nhân trong bộ lạc. Ở đây có ba tộc, Mã Điểu, Miêu Điểu và Hùng Điểm, số lượng thú nhân tử vong của ba tộc không hề nhỏ.
Đột nhiên con khủng long trên mái nhà quay đầu nhìn về phía hắn. Ưng Phan giật thót, nín thở nhìn nó. Hắn không dám cửa động, một mình con này có khả năng Ưng Phan chiến được, nhưng chỉ cần tạo ra tiếng động thu hút thêm vài con khác tới, hắn sẽ gia nhập đội ngũ xác chết trên mặt đất ngay.
Ưng Phan không di chuyển nên không tạo ra tiếng động, nhờ vậy mới khiến con khủng long bớt nghi ngờ, quay đầu tiếp tục bữa tiệc của mình.
Ưng Phan nhanh nhẹn rời khỏi vị trí, quay về vách núi.
Tình hình bên ngoài quá bất ổn, tạm thời bọn họ chỉ có thể ở yên trong vùng núi nhỏ của mình, tránh gây sự chú ý tới đàn thú triều, như vậy mới có thể sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận