Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 75: Vùng sáng trên biển
Chương 75: Vùng sáng trên biển
Lênh đênh trên biển cả một ngày trời nhóm Thái Linh ngoài việc chưa quen với cái nắng rát da rát thịt ra thì không gặp phải nguy hiểm nào.
Thái Linh dặn dò các thú nhân khác: "Nước ngọt trên biển không có, nên chúng ta dùng hạn chế thôi nhé. Cuộc hành trình này không biết đến bao giờ mới cập bến, nên tốt hơn hết là đảm bảo nước đủ dùng trong thời gian dài."
Các thú nhân có khả năng chịu đựng rất tốt, bọn họ có thể nhịn nước một ngày rồi mới uống nên không cảm thấy việc bảo quản nước là khó khăn.
Theo kế hoạch, các thú nhân sẽ là những tay chèo chủ lực, họ hóa hình và đẩy thuyền đi. Phương hướng do Thái Linh làm chủ, cô là một tên gà mờ trong việc đi biển, việc cô có thể làm là nhìn lên trời rình mò các loại động vật, chúng bay hướng nào cô đi hướng đó, nhưng lênh đênh đã một ngày mà chẳng nhìn thấy con chim nào bay qua, nên thuyền của họ vẫn cứ trôi vô định theo hướng gió.
Các thú nhân thấy Thái Linh thường xuyên nhìn lên trời cũng giương mắt nhìn theo, ánh nắng chói chang làm họ hoa cả mắt.
"Có phát hiện gì không? Ưng Phan đến bên cạnh Thái Linh hỏi han.
Thái Linh lắc đầu: "Muốn xác định phương hướng trên biển thì cần tìm kiếm động vật, hướng đi của động vật hay dẫn tới đất liên, đáng tiếc cả ngày rồi mà chẳng có con nào bay qua."
Ưng Phan đứng dậy. Để tôi hóa hình bay lên phía trước kiểm tra cho."
Phía trước ở trên biển là phía nào Ưng Phan không đoán được, hắn dựa theo mũi thuyên mà đoán định đó là phía trước.
Ưng Phan hóa hình vỗ cánh bay về phía trước, rời xa thuyền nhỏ đến mức chỉ còn thấy một điểm tí hon, nhưng Ưng Phan vẫn không thấy lục địa hay điểm xanh đại diện cho cây cối nào xuất hiện trong tâm mắt, xung quanh chỉ toàn là nước, mênh mông vô định, một cảm giác tuyệt vọng dần thay thế cho hưng phấn ban đầu xuất hiện, nhưng rất nhanh liên bị hắn đè xuống.
Hắn quay về thuyền, báo với mọi người không nhìn thấy gì. Cảm giác ai cũng thất vọng trông thấy. Thái Linh giữ im lặng, mới một ngày trên biển sao có thể đến đích được, trừ khi ở gần đây có đảo nhỏ.
Mặt trời dân chìm xuống biển lớn, để lại ráng vàng tuyệt đẹp trên mặt biển và đường chân trời. Sống được nửa đời thú nhân nhưng các thú nhân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào đẹp thế này. Trong giây phút ngắn ngủi ngắm nhìn hoàng hôn trên biển, nỗi buồn và sự lo lắng vậy mà vơi đi. Hoàng hôn dân bị thay thế bởi màn đêm, các thú nhân tranh thủ dùng bữa tối với một chút thịt thú nướng sẵn mang theo và ít hoa quả, sau đó thay nhau nghỉ ngơi.
Ban đêm biển rất tĩnh lặng và tối tăm, lúc này chiếc thuyền của họ càng trôi vô định hơn, nó muốn đi tới đâu thì đi, chẳng ai có thể quản được.
Ưng Phan ngồi xuống bên cạnh Thái Linh, cả hai không nói gì, nhưng không hiểu vì sao lại cho nhau một sự an ủi lạ kỳ.
Thái Linh lắng tai nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, từ từ nói chuyện với Ưng Phan: "Trên biển thường hay có gió giật và lốc xoáy, nếu không may gặp phải những thứ đó chúng ta khó mà sống sót được."
Ưng Phan cười khuyên: “Chúng ta là nhóm thú nhân may mắn, bao lần vào đến cửa tử vẫn sống được, lần này chắc cũng thế thôi." 'Mong được như anh nói.'
"AI"
Tiếng hét thất thanh của Tà Khuyết vang lên, gây sự chú ý.
Cô bé la lớn: "Nhìn kìa, ở đó có ánh sáng.
Mọi người nhìn theo hướng cô bé, chỉ thấy ở phía trước có một vùng ánh sáng xanh không biết do thứ gì tạo thành. Thuyên của họ châm chậm trôi tới đó, đi vào vùng ánh sáng.
Ánh sáng xanh tuyệt đẹp, được tạo thành từ những con vật nhỏ bé, chúng bơi quanh một vùng nên mới tạo ra được cảnh tượng này.
Tà Khuyết vươn tay xuống vớt những con vật bên dưới lên, chúng nhỏ như hạt cát mềm mềm, vừa vào lòng bàn tay liên trôi tuột xuống.
Cảnh đẹp như này ở đất liền chẳng bao giờ có, các thú nhân thích thú ngắm nghía, đột nhiên một tiếng động lạ vang lên.
Bõm.
"Tà Khuyết!" Giọng Bà Bà hét lên thất thanh.
Ưng Phan quay đầu lại liền thấy Tà Khuyết chìm vào mặt nước đang phát sáng, hắn không chân chừ nhảy xuống.
Tà Khuyết vừa chìm vào nước nên hắn dễ dàng bắt được con bé, nhưng quái lại, rõ ràng là rơi vào chỗ nguy hiểm nhưng Tà Khuyết rất bình tĩnh, còn nở nụ cười, đôi mắt và tay cố gắng đuổi theo những sinh vật mang điểm sáng. Điều này quá bất thường, nhưng do ở dưới nước nên Ưng Phan không thể đánh thức cô bé, hắn cố gắng kéo cô bé hướng lên trên.
May mắn trong những ngày ở sát bờ biển, để săn được nhiều cá hơn hắn đã học bơi thành ra bây giờ có thể thoải mái hoạt động được trong nước biển.
Hắn cùng Tà Khuyết ngoi lên khỏi mặt nước, ngay lúc tâm mắt bị nước bủa vây hắn trông thấy một bóng hình kỳ lạ xuất hiện đâu đó trong vùng ánh sáng. Ưng Phan vội vàng vuốt nước trên mặt, nhìn lại lân nữa, nhưng không thấy bóng hình kia đâu, thay vào đó chỉ là những sinh vật li ti đang phát sáng.
Ưng Phan lắc nhẹ đầu để bản thân tỉnh táo.
"Ưng Phan bơi qua đây, đừng ngâm dưới đó quá lâu."
Tiếng Thái Linh vang lên, Ưng Phan liên vội vàng kéo Tà Khuyết về thuyền. Lúc để cô bé nằm xuống, Tà Khuyết đã ngủ, nhịp thở đều đều không giống trạng thái kỳ quái trong nước.
Ưng Phan kể lại tình trạng của Tà Khuyết, Thái Linh sợ hãi vội vàng bảo Bạch hóa hình đẩy thuyền của họ rời khỏi vùng ánh sáng.
Chờ tới khi đi được một đoạn khá xa vùng ánh sáng, cô mới nói: "Rất có thể những sinh vật trong vùng ánh sáng kia có khả năng thôi miên."
"Thôi miên." Mấy người trên thuyền đồng thanh một lời.
Thái Linh gật đầu: "Thôi miên là một loại hiện tượng mà ai đó bị thu hút bởi một thứ gì đó, họ chỉ mải miết đi theo nó cho tới khi gặp được người đánh thức họ dậy, hoặc là chết vì rơi vào nơi nguy hiểm. Loại động vật có khả năng này thường mang vẻ ngoài đẹp đế, không có tính công kích. Nên từ giờ chúng ta cần phải cẩn thận với những loài động vật bất ngờ xuất hiện trên biển."
Mọi người gật đầu, cố gắng ghi nhớ những gì Thái Linh vừa nói. Tránh xa những thứ đẹp đẽ, sinh vật kỳ lạ ban nãy đúng là đẹp thật, bọn họ nhìn nó đắm đuối không rời mắt, nhưng chẳng có ai bị như Tà Khuyết rơi hẳn xuống biển, có lẽ do cô bé đã chạm vào nó.
Thái Linh dùng dị năng quét qua người Tà Khuyết, không có thông báo bệnh tật hay chữa trị vang lên, đây có thể là một dấu hiệu tốt, cô mong lúc tỉnh lại Tà Khuyết sẽ quay về như trước.
Thuyên của họ lần nữa đi vào bóng tối, nhưng lần này biển có vẻ không được hiền hòa như trước, sóng vỗ mạnh hơn vào mạn thuyền, khiến nó tròng trành không yên. ...
Các thú nhân Miêu Điểu theo chân Hùng Điểu tới được vách đá, chờ cho bọn họ đi xuống một hồi lâu, tộc trưởng Miêu Điểu mới mang người của mình cùng xuống, rồi men theo hang động đi vào trong, từ từ mò tới gần khu nhà ở.
Khi nhìn thấy hai khối công trình kỳ lạ xuất hiện trong rừng, tộc trưởng Miêu Điểu và các thú nhân của hắn vô cùng kinh ngạc.
Tộc Hùng Điểu mới đặt chân vào nơi đây chưa được bao lâu đâu mà đã có thể làm ra hai công trình đặc biệt như thế, họ quả nhiên là tộc thú nhân được Thần thú chúc phúc, rơi vào hoàn cảnh nào, hay đi tới đâu cũng được thần ưu ái cho những công trình xinh đẹp, ấm áp và đặc biệt. Nào giống như họ chỉ có thể đứng từ xa mà thèm thuồng.
"Tộc Hùng Điểu thật tuyệt vời" Có thú nhân cảm thán.
Những người đi cùng gật đầu tán thành. Một tộc thú nhân được ưu ái như thế ai cũng ngưỡng mộ và ao ước muốn làm quen, nhưng giờ Miêu Điểu đang làm gì đây, họ đi theo các thú nhân Hùng Điểu khi không có sự cho phép của bọn họ, hành động này chẳng khác nào kẻ bám đuôi đáng ghét.
Sự khó chịu mà thú nhân Miêu Điểu dành cho tộc trưởng của mình lần nữa lên cao, họ nhìn tộc trưởng với ánh mắt chán chường, ảo não và không còn mấy tôn trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận