Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 94: Muối biển (1)
Chương 94: Muối biển (1)
Bà Bà vội vã cùng hai giống cái và tiểu giống cái băng qua khu rừng tối tăm, trên đường ởi bà đã được chứng kiến thế nào là một khu rừng chết, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, mặt đất dưới chân ẩm ướt, cỏ dại cao như muốn nuốt chửng cơ thể con người, vô số loài vật kỳ quái ẩn nấp sau bụi rậm, có lúc bà còn nhìn thấy loài rắn trắng tinh có sáu cánh, ánh mắt đỏ như máu, lưỡi màu đen quỷ di.
Lúc họ đi qua các giống cái bước rất nhẹ chân, còn ra hiệu cho bà đi thật khẽ và đừng nhìn vào mắt nó.
Nhờ hai giống cái bà mới an toàn đi qua con vật kỳ dị đó, họ không có thời gian để bàn tán về nó, gấp rút đuổi tới nơi Bà Bà nhìn thấy.
Từ đằng xa đã thấy hai tú nhân đang chiến đấu với một con thú vừa với sức của họ, hai thú nhân hợp tác dễ dàng hạ gục nó, các giống cái thở phào liếc qua Bà Bà, ánh mắt chất chứa trách cứ, vì nghĩ bà lừa họ.
Bà Bà bình tĩnh nhìn về phía trước, họ có thể thở phào nhưng bà thì không, thời gian trong mắt bà lúc này chính là giây phút tử thần.
"Bảo họ quay lại ngay." Bà Bà nói.
Giọng bà nghiêm túc và sắc bén, khiến hai giống cái muốn phản bác cũng không dám.
Cuối cùng một giống cái lớn tiếng gọi, thấy bạn lữ của mình xuất hiện, hai thú nhân vội vã xách con môi lên vui vẻ chạy về phía bọn họ.
Khi họ vừa rời khỏi vị trí đó, từ sau lưng một ngọn núi đất từ từ trồi lên, bên trong vỡ ra một sinh vật khổng lồ, thân màu đen, dài với cái đầu lớn, hai bên đầu xòe ra hai cánh da đen to lớn.
Ánh mắt nó nhìn thẳng về phía hai thú nhân, ngay khi có dị động hai thú nhân đã cảm nhận được, vừa thấy hung thú, cả hai không nghĩ nhiều, ném con mồi về phía nó thu hút sự chú ý, sau đó chạy thục mạng tới chỗ bạn đời của mình.
Bà Bà không chân chừ hô lớn: "Chạy mau, đừng làm vướng chân họ."
Hai giống cái khi này mới phục hồi tinh thân, ôm lấy tiểu thú nhân cắm cổ chạy như điên.
Nhờ con mồi cản chân, cả nhóm thành công thoát khỏi sự truy giết của con vật khủng khiếp đó. Chờ tới khi họ đến được nơi an toàn, hai thú nhân vội vàng ôm lấy bạn đời của mình. nếu không có sự xuất hiện của họ hai người vẫn còn đứng đó, rồi sẽ bị quái thú nuốt chứng.
"Cảm ơn em, may mà em tới nên bọn anh mới rời đi sớm, thoát được một kiếp."
Nghe thú nhân nói, giống cái đỏ mặt, chỉ vào Bà Bà: "Không phải do em chủ động tìm tới đây đâu, là bà ấy nhắc bọn em.
Hai thú nhân lúc này mới để ý đến Bà Bà, bà là do họ cứu nên cũng không thấy lạ, chỉ là bất ngờ khi bà đã tỉnh. Một thú nhân vẫn chưa hiểu rõ, hỏi lại. Hai giống cái tranh nhau giải thích, lúc này họ mới hiểu một vòng tử thần vừa rồi mình có thể thoát ra an toàn là nhờ lời cảnh cáo của bà.
Tới lúc an toàn hai giống cái mới thắc mắc, hỏi Bà Bà: "Sao bà lại biết sẽ có hung thú xuất hiện ở đó? Còn biết chính xác vị trí bạn đời chúng tôi đang đi săn?”
Bà Bà mỉm cười không giấu, đáp: "Vì ta nhìn thấy."
"Bà có thể nhìn thấy tương lai ư?" Một giống cái tò mò.
"Tà thân cho ta nhìn thấy gì, ta sẽ thấy điều đó." Bà đã tự rạch trán, bà là thú nhân Tà thần, bà không bao giờ quên điều đó, những dự kiến của bà bây giờ, Bà Bà nguyện quy do Tà thần chỉ điểm.
Bốn thú nhân nhìn bà với ánh mắt không thể tin được, sau đó thái độ của họ đối với bà thay đổi, không còn đuổi bà đi, đôi mắt trắng vốn đem đến sợ hãi giờ lại như biểu tượng cho thấy Bà Bà có thể liên kết với thân, mặc cho thân đó là thân nào.
Họ di chuyển về lại khu vực lêu, nơi đây là vị trí an toàn trong rừng chết. Bà Bà không còn bị đuổi đi, cảm thấy yên lòng hơn. Hiện tại bà muốn đi tìm các bạn mình, nhưng với tình hình không thấu hiểu vùng đất này, bà có đi cũng vô dụng, có khi còn nạp mạng mình vào làm bữa ăn cho dã thú.
Một thú nhân áy náy nhìn bà: "Xin lỗi hôm nay chỉ có thể mời bà ăn trái cây."
Bà Bà cảm thấy có ăn là vui rồi, nên mỉm cười lắc đầu: "Ta ăn gì cũng được, cảm ơn sự chiêu đãi của mấy người."
Vừa ăn bà vừa hỏi chuyện, khi này mới biết, nhóm thú nhân ít ỏi này vì sao phải sống ở rừng chết. Thì ra họ là thú nhân lạc loài, bởi không thể hóa thành hình thú, cũng chẳng thể hoàn toàn hóa vê hình người.
"Ở trên vùng đất này, có rất nhiều thú nhân như chúng tôi, ngoài khu rừng chết này ra không còn nơi nào dành cho thú nhân lạc loài. Cuộc sống ở đây quá khắc nghiệt, nhiều thú nhân đã chất."
Bà Bà thổn thức, cứ tưởng trên đời này chỉ có thú nhân Tà thần bị xua đuổi, nào ngờ còn có một chủng thú nhân lạc loài khác cũng giống như bọn họ.
Bà Bà như thể gặp được người đồn bệnh, nhanh chóng làm thân với họ, cũng không ngần ngại kể ra chuyện của mình, câu chuyện của bà và họ nhanh chóng được kết nối với nhau. Các thú nhân cũng hứa giúp bà tìm kiếm dọc rìa rừng chết với hy vọng có thể tìm ra bạn của Bà Bà, cũng đồng ý đưa Bà Bà ra khỏi khu rừng chết. ...
Thái Linh đi cùng nhóm thú nhân Nhật Điểu ra bờ biển, sáng sớm mặt trời mọc trên mặt nước bao la tạo ra khủng cảnh vô cùng hùng vĩ không kém phần xinh đẹp.
Các thú nhân Nhật Điểu không hiểu tộc trưởng tha bọn họ ra đầy làm gì, ngắm cảnh à, cảnh này bọn họ nhìn muốn mòn mắm rồi.
Bảo Long sau khi được Thái Linh chữa trị, tuy bệnh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng các nốt mụn đã khô lại, đang kết vảy, cảm giác ngứa ngáy không còn nữa, tình trạng cơ thể tốt lên, mấy nay ăn được uống được nên hắn tăng mấy ký, cơ bắp cuồn cuộn hơn khi trước, kéo theo đó tính tình có vẻ tăng động hơn bình thường.
Hắn đến bên cạnh Thái Linh hỏi cô: "Sáng sớm chúng ta ra đây làm gì, cô muốn đi bắt cá vàng à?”"
Thái Linh lắc đầu, đáp: "Tôi dẫn mọi người đi làm muối."
"À cái thứ này cô từng nhắc qua, nó giống bột mặn phải không nhỉ?"
Kế đó Lạc Bình lên tiếng: "Bột mặn người ta lấy trong hang động, cô ra biển sao tìm?”
Từ sau cái hôm đặt tên, Lạc Bình không còn quá gắt gỏng với cô, đây là một dấu hiệu tốt.
Thái Linh tận tình giải thích: "Thứ tôi nói là muối."
Cô muốn thay đổi cách gọi của các thú nhân, tuy hai loại đều là muối nhưng cô cứ thích đổi tên, để sau này nhắc tới muối, họ sẽ biết muối lấy từ biển, còn bột mặn là từ hang động, dễ phân biệt.
Thái Linh tiếp tục: "Muối được làm từ nước biển, có màu trắng hơn và sạch hơn, vị mặt đậm đà hơn và không có vị đăng."
Đây là thành quả cô và nhóm mình đã phát hiện ra được khi trước.
Các thú nhân Nhật Điểu vẫn không tin tưởng lắm, nhưng dưới mệnh lệnh của tộc trưởng bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo chỉ đạo của Thái Linh, tiến hành làm ruộng muối, trải lá xuống và phơi nước biển.
Khi đổ nước biển vào những ô vuốt lát lá sạch sẽ, các thú nhân âm thầm cười nhạo Thái Linh, bảo cô rỗi hơi đi phơi nước, nước sẽ bốc hơi biến mất dưới ánh mặt trời, như thế thì sao có thể lấy được muối.
Thái Linh mặc kệ bọn họ nói nọ nói kia, im lặng làm việc của mình. Bên cạnh cô Tà Khuyết từng tự tay tạo ra muốn nên biết tất cả, cô bé chẳng thèm nói gì, cứ mặc họ xỏ xiên hai chị em, trong đầu cô bé đang không ngừng tưởng tượng ra cảnh khi bọn họ nhìn thấy muối, không biết khi ấy mấy người này sẽ làm gì, chôn mặt đi đâu cho đỡ xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận