Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 114: Mang thú nhân đi cùng
Chương 114: Mang thú nhân đi cùng
Thái Linh cũng giống Ưng Phan, đối với cô không một nơi nào đem lại tự do và sự thoải mái thật sự bằng nơi do chính bản thân họ tạo ra và làm chủ, vì thế cô buộc phải từ chối lòng tốt của Lạc Nhật.
"Cảm ơn anh, nhưng tôi giống Ưng Phan, muốn tự tay xây dựng lại bộ lạc của mình, dù phải sống trong nơi rừng thiêng nước độc.'
Nói rồi cô nhìn Ưng Phan, bắt gặp ngay ánh mắt ngập tràn ý cười của hắn. Một cô nàng khô khan như Thái Linh, lân đầu tiên cảm nhận được sự yêu chiều trong đôi mắt người khác phái, mặt cô bất giác đỏ lên, quay đi vội vàng, nhịp tim trong lông ngực đập hơi bất thường.
Thái Linh tự nói với chính mình: Lần sau không nên rời xa nhau quá lâu, cứ xa cách rồi gặp lại thế này, bao cảm xúc kỳ cục ùn ùn kéo tới thật khó kiểm soát.
Lạc Nhật không vui với sự ăn ý của hai người, giờ hắn mới cảm nhận được khoảng cách giữa hắn và Thái Linh, cô bước vào cuộc đời hắn một cách bất ngờ, đồng ý giúp đỡ, thậm chí là dạy dỗ thú nhân trong tộc hắn, nhưng chỉ có thế, lòng cô không hề hướng về bộ lạc Nhật Điểu. Bao nhiêu ngày sống cùng họ, Thái Linh vẫn không xem Nhật Điểu là nhà, hắn không tài nào giữ được một giống cái như vậy.
Lạc Nhật nhắm mắt lại đè nén những cảm xúc không tốt, nói: "Nếu hai người đã quyết tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng nếu có việc gì cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ gắng hết sức."
Ưng Phan thấy Lạc Nhật đã xuống nước, hắn cũng không làm khó thêm, gật đầu đáp lại: "Cảm ơn anh, tôi có cùng ý, nếu bên anh cần gì cứ việc cho người đến rừng chết tìm chúng tôi, tôi nhất định sẽ giúp trong khả năng của mình."
Lạc Nhật nghe lời này không nói gì, ngược lại quay qua hỏi Thái Linh: "Cô đi luôn à?"
Thái Linh gật đầu, giờ không đi luôn thì chờ tới khi nào, cô rất nhớ Bà Bà và các thú nhân khác, nên chỉ muốn gặp lại họ ngay.
Lạc Nhật liên nhắc nhẹ cô: "Cô đừng quên còn hai bệnh nhân cô mang về đang ở bộ lạc chúng tôi, cả ba học trò của cô nữa, cô định bỏ họ bơ vơ thế ư?”
Thái Linh nhíu mày, chuyện này đúng là khó. Cô nhìn Ưng Phan, từ từ nói lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Ưng Phan đưa ra ý kiến: "Anh cùng em quay lại chỗ Nhật Điểu hỏi hai thú nhân kia xem họ có thể đi theo chúng ta được không, thời gian để vết thương gấy chân lành khá lâu, em nên để họ gần mình tiện theo dõi. Còn ba giống cái của bộ lạc Nhật Điểu, em hẹn họ gặp mặt vào một khoảng thời gian nhất định, trong lúc em không ở đây, em giao cho họ một số bài tập, lần sau gặp lại kiểm tra và dạy tiếp."
Thái Linh khá bất ngờ với cách làm của Ưng Phan, rất chu toàn. Cô theo ý hắn nói với Lạc Nhật: "Tôi sẽ cố gắng thuyết phục hai thú nhân kia đi theo chúng tôi, riêng việc dạy học chỉ có thể gặp gián đoạn, anh thấy thế nào?”
Lạc Nhật nào có quyên gì trong chuyện này, lúc này Thái Linh có bỏ dạy ba giống cái trong tộc bọn họ, hắn cũng không có quyên nói gì cô, may mắn là cô còn đến gián đoạn, như vậy cũng được.
"Cứ quyết định vậy đi, vậy giờ chúng ta quay lại bộ lạc Nhật Điểu luôn chứ?"
Thái Linh quay qua nói với Kim: “Anh mang Bái Xẻo và Tà Khuyết về rừng chết trước nhé, tôi và Ưng Phan đi qua đó được rồi."
Kim đồng ý, Tảo cũng theo Kim về. Chỉ còn lại Ưng Phan và Thái Linh đi vê phía Nhật Điểu.
Rất tự nhiên Ưng Phan hóa hình, Thái Linh leo lên lưng hắn. Lạc Nhật giật dữ hóa hình, vỗ mạnh cánh hất bụi bay về phía Ưng Phan, làm Thái Linh ho khan.
Ưng Phan không vui cong người phóng vút lên cao lướt qua trước mặt Lạc Nhật, thấy vậy Lạc Nhật liên tăng tốc, vượt lên trước.
Thân hình thon dài của Lạc Nhật khiến hắn bay nhẹ như lông hồng, tốc độ cực nhanh. Chỉ một vài giây Ưng Phan đã nhận ra sự chênh lệch tốc độ giữa hai bên, nhưng hắn không muốn thua, vì thế bắt đầu tăng tốc, liên tục lấn lướt Lạc Nhật.
Thái Linh ngồi trên lưng ưng Phan, lân đầu tiên được cùng hắn tăng rồi hãm tốc, lên rồi xuống, lượn vòng đủ kiểu... cảm giác này như thể chơi tàu lượn cao tốc, khá chóng mặt nhưng Thái Linh thích.
Cô vốn là một kẻ ưa mạo hiểm, vì thế cứ im lặng để mặc hai thú nhân ganh đua cùng nhau, còn cô thì thoải mái hưởng thụ cảm giác đây kích thích này.
Đáng tiếc đoạn đường về bộ lạc Nhật Điểu quá ngắn, bình thường cũng không nhanh thế này, nhưng hôm nay do hai thú nhân đua tốc độ nên được rút ngắn gần như gấp đôi, điều buồn cười là khi về tới nơi, chuyển lại hình người, cả hai thú nhân đều thở hổn hển, xem ra khá mệt, chỉ là ai cũng cố kìm nén không để đối phương phát hiện ra mình mệt, nên không ai nhìn ai, còn cố gắng cách xa nhau, cô gọi họ cũng trả lời cho có, ập ờ trông khá buồn cười.
Thái Linh đành đi vào bộ lạc trước, Ưng Phan nhanh chân theo cô. Khi hắn xuất hiện, các thú nhân Nhật Điểu đều hiếu kỳ, lúc Lạc Nhật quay lại, họ liền đến gần hỏi chuyện, Lạc Nhật không vui giới thiệu sơ qua Ưng Phan là thú nhân Tà thần, sau đó gọi ba giống cái đang theo học Thái Linh qua gặp mặt.
Ưng Phan quan sát nơi Thái Linh ở mấy ngày qua, phát hiện không có hang động, liên nhíu mày. Nơi này mà cũng được gọi là bộ lạc sao, nó trông giống một chỗ cắm trại bình thường của nhóm thú nhân nhỏ, hơn nữa số lượng thú nhân của Nhật Điểu không nhiều, nếu đây là bộ lạc thì chắc chắn là một bộ lạc nhỏ, chiếm vị trí không tốt ở vùng đất này, nếu đi theo Nhật Điểu chưa chắc đã có thể trải qua cuộc sống như ý.
Thái Linh nói chuyện với Vương, hắn đương nhiên muốn mang theo bạn đời đi cùng Thái Linh cho tiện chăm sóc chữa trị, nhưng khi nghe cô nói sẽ đi vào rừng chết hắn do dự.
Lần này Triều ngược lại dứt khoát."Đi cùng cô ấy đi, đừng sợ, cô ấy dám tới đó, một thú nhân như anh sao lại sợ?”
Vương vẫn chần chừ, hắn đi không sao chỉ sợ Triêu đang yếu thế này tới đó sẽ không chịu nổi.
Thái Linh bèn nói thêm: "Nếu anh sợ, thì tạm thời ở đây đi, tôi vào rừng chết trước, chờ sắp xếp xong cho người qua đón anh. Thế nào?"
Cách này khá ổn, nhưng bù lại Vương lại cảm thấy xấu hổ, bản thân vốn là một thú nhân nên xông pha vào chốn nguy hiểm, nào có thể để giống cái đi trước kiểm tra, chờ an toàn mới quay lại đón như vậy.
Triều nắm tay bạn đời nhìn Thái Linh nói: "Mang hai chúng tôi theo đi, tôi tin cô và thú nhân cùng tộc của cô sẽ tìm được chỗ an toàn trong rừng chết."
Nghe những lời bạn đời mình nói, Vương lúc này không ngăn cản, gật đầu chấp nhận đi cùng Thái Linh.
Ưng Phan đứng bên cạnh cô nãy giờ vẫn không lên tiếng, cho tới khi Lạc Nhật đi tới, đưa ba giống cái cho Thái Linh dặn dò.
Chuyện y thuật có nói trước mặt hai thú nhân cũng không hiểu, nên Thái Linh kéo ba giống cái ra xa dặn dò.
Lạc Nhật rất để ý cái nhìn của Ưng Phan với nơi này, thấy hắn từ khi bước chân vào đây liên nhìn ngó khắp nơi, ánh mắt đăm chiêu bèn nói.
"Chỗ này không phải vùng đất thích hợp để sinh sống, nhờ Thái Linh giúp đỡ bệnh vê da của chúng tôi đã khỏi, nên sắp tới sẽ trở về vùng đất của mình, nơi ấy rất rộng không nhỏ hẹp như chỗ này."
Ưng Phan gật đầu, không cho ý kiến nào.
Lạc Nhật không vui lại nói: "Chỗ này tuy nhỏ nhưng vẫn có thể ở, nếu anh muốn có thể mang người tới đây, dù sao cũng tốt hơn vùng rừng chết." "Diện tích ở đây quá nhỏ, không thích hợp." Ưng Phan làm sao có thể chọn một nơi như vậy, chỗ này tuy gần biển nhưng cảm giác không thoải mái.
Ở rừng chết, ngoài họ và các thú nhân lạc loài ra thì chẳng cố bộ lạc nào tranh giành, nếu có thể khắc phục được khó khăn ở nơi đó, họ sẽ là chúa tể của cả một vùng đất lớn.
Nhưng chỗ này cũng không tệ, có thể nói cho mấy thú nhân đi theo họ, để xem bọn họ có muốn tới đây ở không.
Ưng Phan tận mắt nhìn các thú nhân Mã Điểu quỳ xuống, muốn khắc ấn ký, nhưng hắn vẫn không tin bọn họ muốn theo Tà thân. Nhóm đó muốn theo họ, đơn giản vì không biết phải đi đâu, giờ nếu biết có nơi dừng chân chắc chắn sẽ không theo.
"Nhưng nếu anh muốn cho thì tôi sẽ nhận, có vài thú nhân thuộc tộc khác không thích hợp ở rừng chết." Ưng Phan đáp lời Lạc Nhật. Lạc Nhật không vui khi hắn lấy rồi đưa cho thú nhân khác, nhưng lời đã nói không thể rút, hơn nữa có giữ lại nơi đây cũng không để làm gì, Lạc Nhật chỉ đành im lặng.
Ưng Phan xem như hắn đã đồng ý, liếc một vòng thấy các thú nhân nơi này đều đang nhìn mình, thái độ cũng không xấu, thậm chí có thú nhân còn đang cười với hắn, nụ cười kia hết sức lấy lòng.
Cảm thấy tốt Ưng Phan bèn hỏi thăm đôi chút tình hình Nhật Điểu: "Các anh thường sống trong hang động à?”
"Hang động ở trên lục địa này rất nhỏ, không thích hợp để sống nhiều người, chúng tôi thường sống trong các ngôi lêu làm bằng đất, như cái kia."
Lạc Nhật chỉ đến một góc cây không bắt mắt, nơi ấy có một cái lêu bằng đất nhỏ, có thể chứa được vài người.
Ưng Phan khi nghe đến lều đất, nghĩ bụng nơi này phát triển hơn bên kia, nhưng lúc nhìn thấy, hắn choáng.
Lêu quá nhỏ, không biết có trụ nổi đợt tuyết đầu mùa hay không, xem ra cuộc sống của các tộc thú nhân bên đây cũng không khá hơn là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận