Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 91: Ánh mắt nóng như lửa

Chương 91: Ánh mắt nóng như lửaChương 91: Ánh mắt nóng như lửa
Chương 91: Ánh mắt nóng như lửa
Ưng Phan đang cố gắng che đậy sự đặc biệt của Thái Linh, không muốn người Thú thế biết quá nhiều về cô, thì ở bên đây Thái Linh đã làm nên một chuyện khiến cho bộ lạc Nhật Điểu về sau phải liên tục nhắc đến tên cô.
Thành công biến thứ thịt đáng sợ thành món ăn tuyệt vời.
Do ban ngày quá bận nên Thái Linh không thể đi tìm các gia vị để nấu món cá, cô định bụng làm thịt cá nướng lên ăn tạm. Nhưng lúc rửa cá bên bờ hồ đột nhiên dị năng của cô nhảy ra, cho cô một thông tin về loại rong mọc bên dưới hồ.
Được gọi là rong gia vị, loại rong này có tất cả bốn màu lá, đỏ đại diện cho vị cay, đen vị mặn, xanh vị ngọt, vàng vị chua, bốn vị này phối lại với nhau vô tình tạo ra một loại gia vị đặc trưng như các gói gia vị được pha trộn sẵn ở Trái Đất. Chỉ là một cây rong như vậy chỉ có một phần lá dùng được, đó là phần mọc trên đỉnh, sản lượng quá ít ỏi.
Khi phát hiện công dụng điên đảo của nó, Thái Linh nhảy thẳng xuống hồ trong sự bàng hoàng của các thú nhân Nhật Điểu, ngắt một nhón rong đem lên, trước con mắt lo lắng, bối rối khó hiểu, thậm chí là nghi ngờ cô bị điên, Thái Linh lại cười như được mùa, cô giã nát nhón rong ít ỏi, lấy nước quét lên thịt cá đã làm sạch, sau đó đem nướng.
Vì có công với bộ lạc, nên Thái Linh cũng được chia cho một phần thịt thú, nhưng là thịt tươi, xử lý như nào là chuyện của cô. Thái Linh đang bận xử lý thịt cá nên không bận tâm đến thịt thú, cô ném nó qua một bên, khá là thờ ơ khiến các thú nhân Nhật Điểu tò mò, vì sao cô lại để tâm tới thịt thú biển hơn là thị thú trên cạn.
Cô nước chín cá, khi cá chín mùi hương thơm nức bay ra thu hút các thú nhân Nhật Điểu. Người có mặt đầu tiên là Lạc Nhật, hắn nhích tới ngồi thù lù nhìn con cá được làm sạch đang ngả vàng và tỏa mùi hương trên bếp lửa.
Thái Linh không để ý đến hắn, nhưng tà Khuyết thì có, con bé lườm Lạc Nhật đến cháy mắt, nhưng thú nhân này bơ nhóc, xem nó như đứa lâu la chẳng thèm bận tâm.
Ngay khi nướng xong Thái Linh đưa cho tà Khuyết một con, liền nghe thấy tiếng nói.
“Còn không cho tôi một con."
Thái Linh giật mình, khi này mới nhận ra trước mặt mình là tộc trưởng Nhật Điểu, cô cười bảo: "Anh bảo cá không ăn được mà, sao giờ lại xin?"
“Tôi tin cô..
Hắn nói một câu khiến Thái Linh xúc động, cô đưa cho hắn một con liền bị tà Khuyết ngăn lại, con bé phụng phịu đáp: 'Hắn không giúp chị làm cá sao có thể cho."
Lạc Nhật híp mắt đáp: "Tôi bắt cá cho cô ta.'
Tà Khuyết không tin quay đầu nhìn Thái Linh, hơn ai hết cô nhóc biết trình độ bắt cá siêu việt của Thái Linh.
Nhưng lần này cô bé phải nghĩ lại, Thái Linh cười nói: "Đúng là hắn giúp chị bắt cá."
Tà Khuyết không vui nhưng vẫn phải để Lạc Nhật lấy đi một con cá.
Lạc Nhật kéo khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt có mấy nốt mụn trắng chưa vỡ. Tuy đang bị bệnh nhưng đường nét khuôn mặt của hắn vẫn rất thu hút, Thái Linh không khỏi cảm thảm, nhan sắc của thú nhân Nhật Điểu thật không tâm thường.
Lạc Nhật vừa cho thịt cá chín vào miệng, hai mắt hắn mở to, từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng ăn được miếng thịt thú nào khiến miệng của hắn như muốn nổ tung thế này. Hơi cay, có vị mặn của bột mặn, còn hơi chua nhẹ, ngọt ngọt, rất ngon.
"Tộc trưởng." Bảo Long chọc vai tộc trưởng.'Anh cho tôi cắn thử một miếng được không?”
Lạc Nhật liếc hắn, không nói gì, chỉ mở lớn miệng liên tục cắn sạch thịt cá, sau đó ném que xiên vào lửa, miệng nhai ngấu nghiến.
Bảo Long tủi thân vì không được ăn, chuyển qua Thái Linh xin xỏ.
Thái Linh bất lực, nói: "Ngày mai cậu đi bắt cá về tôi chỉ cho nấu."
Lúc này Bảo Long mới hài lòng bỏ đi.
Lạc Nhật ăn xong một con cá cũng không đòi thêm, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Thái Linh có hơi thay đổi. ...
Sau hai ngày Thái Linh thành công chữa trị hết cho các thú nhân tộc Nhật Điểu, cô cũng thân thiết hơn với họ. Tà Khuyết cũng không còn xa lạ với các thú nhân Nhật Điểu, nhưng con bé vẫn hay thất thân nhìn về phía bờ biển, không cần hỏi Thái Linh cũng biết con bé nhớ đến Ưng Phan và Bà Bà, cô cũng nhớ họ.
Nhìn các thú nhân Nhật Điểu đang bận rộn làm cá bên bờ hồ; từ khi cô chỉ họ cách ăn cá các thú nhân đã nghiện món này, rong dưới nước cũng sắp bị họ hủy diệt.
Thái Linh đi tới bên cạnh Lạc Nhật, hắn đã gỡ bỏ hoàn toàn da thú để lộ thân hình cường tráng, cơ bắp săn chắc. Hắn rất cao, mái tóc hơi xám dài chạm mông được buộc lại bằng sợi dây rừng.
Khuôn mặt như tạc tượng sống mũi cao, hốc mắt sâu hút hồn. Khi đứng trước hắn trái tim thiếu nữ của Thái Linh không khỏi loạn nhịp, nhưng cô vô thức so sánh hắn và Ưng Phan, mà không hay biết gì. Nếu Lạc Nhật nóng bỏng và nguy hiểm như một vị thần, thì Ưng Phan lại bí ẩn, đẹp đẽ như một chúa tể bóng tối, hai người này không ai thua ai, nhưng trong lòng cô bất giác nghiêng vê Ưng Phan hơn.
Thấy cô đến Lạc Nhật nhìn cô, không nói gì.
Thái Linh lại có thêm một cái để so sánh, Ưng Phan nhìn cô rất ôn hòa, còn Lạc Nhật thì lại như thể muốn đốt cô trong ánh lửa, đôi mắt đỏ kia quá nóng.
"À, tôi có thể nhờ anh một việc không?”
“Nói. Lạc Nhật phun đúng một chữ.
Thái độ này đúng là, may mà Thái Linh cũng hiểu sơ sơ tính hắn nên không tức: "Sau khi bệnh tình của anh thuyên giảm, có thể cử người hộ tống tôi và em gái đi dọc bờ biển kiểm tra, sau đó đi qua các bộ lạc hỏi thăm một chút được không? Tôi muốn đi tìm bạn của tôi."
"Còn muối, chưa làm."
Thái Linh ngơ ra, sau đó bật cười: "À, cái đó á, quên nhỉ, anh muốn làm ngay bây giờ không, cử người đi theo tôi ra biển, tôi chỉ cho."
Hắn nhìn lên trời nói: "Sắp qua chiều rồi, để mai đi."
Thái Linh nhìn lên, rõ là bây giờ mới vào trưa qua chiều cái gì, nhưng cũng không hối, bèn gật đầu đồng ý quay lưng tới chỗ Tà Khuyất.
Phía sau Lạc Nhật híp mắt nhìn theo bóng lưng của cô, Gió thổi qua hất mái tóc đen của Thái Linh tung lên trong gió.
Lạc Nhật lẩm bẩm: "Tóc mềm thật!"
Ưng Phan sau khi nhớ lại ký ức, hắn dám chắc nhóm thú nhân đang ở đâu đấy trên các rạn san hô, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi các giống cái trong nhóm đã đi đâu, hắn thâm cầu mong có thể tìm thấy họ ở các rạn san hô.
Ưng Phan cuối cùng cũng tìm thấy một rạn san hô ở gần rạn san hô bỏ hoang, trời tối nên không nhìn rõ cấu tạo của nó, trên đảo tối om không có ánh lửa, chẳng biết có người sống hay không, nhưng hắn vẫn quyết định bơi lại gần, kiểm tra thử.
Hắn từ từ đặt chân lên bờ cát, châm chậm tiếp cận rừng cây, lúc đi vào bên trong mũi hắn động nhẹ, ngửi được một mùi hương quen thuộc giữa mùi mặn của biển.
Hắn mem theo mùi hương này tìm tới một ngôi nhà ở trên cây, bên trong có ánh sáng và tiếng động.
'Anh dám tạo ra nơi này, ai cho phép anh làm nó hả?”
Tiếng hét the thé của giống cái vang lên. Ưng Phan đứng nhìn từ bên dưới, hắn nhận ra công trình này, là nhà trên cây, đây chính là kiểu nhà ở thứ ba mà thú nhân Tà thần sở hữu.
Khóe môi Ưng Phan cong lên vì tin rằng đã tìm được một người nữa thuộc nhóm của hắn, bởi chỉ thú nhân Tà thân biết làm nhà này. Nhưng khi nghe tiếng la hét bên trong, hắn lại không vui, nhíu mày.
"Cô cút ra ngoài cho tôi, không được phá!"
Giọng nói này vừa cất lên, Ưng Phan đã biết mình tìm đúng nơi rồi, đó là Bạch, bạn đồng hành của hắn.
Không nghĩ thêm, Ưng Phan lặng lẽ hóa hình bay vút lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận