Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 104: Tư tao ấn Tà thần
Chương 104: Tự tạo ấn Tà thân
"Bảo Long có chuyện gì sao?" Thái Linh bèn hỏi.
Bảo Long ấp úng: "Xin lỗi... vì đã yêu cầu quá đáng như thết"
Thái Linh ngạc nhiên: "Nãy giờ anh nói gì, tôi nào nghe được yêu cầu quá đáng chi đâu?”
Bảo Long nhíu mày: "Tôi xin cô... chỉ tôi phân biệt thảo dược."
Thái Linh gật đầu, thắc mắc: 'Ừ, nhưng điều đó thì có gì quá đáng?"
Bảo Long trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng nói: "Sao cô lại nói thế, điêu đó rất quá đáng, phân biệt được thảo dược là tuyệt học của dược sư, người ngoài hỏi xin là không phải phép."
Hắn cúi mặt tỏ ý ăn năn: "Tôi sơ ý mới hỏi ra điều đó, cô đừng để bụng."
Thái Linh nhíu mày, khó hiểu: "Hỏi về phân biệt thảo dược sao lại không phải phép? Điêu mình không biết, muốn biết thì phải hỏi, người ta hào phóng người ta cho, không thì họ sẽ lắc đầu, chỉ thế thôi anh xin lỗi làm gì?"
"Cô..." Bảo Long chớp mắt.'Ở tộc của cô, y sư hình như rất thoải mái?"
Thái Linh sửa lời hắn: "Tôi là dược sư, khác y sư.ˆ
Bảo Long liền gọi lại.
Khi này Thái Linh bỗng nhớ ra một điều, bèn hỏi: "Hình như bộ lạc của anh không có y sư?”
Bảo Long lắc đầu: "Muốn có y sư khó lắm."
"Sao lại khó?"
"Vì y sư chỉ được sinh ra ở một bộ lạc duy nhất, đó là Hạc Điểu."[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Hắn chỉ về một hướng.
"Cô nhìn nơi kia, đó là nơi ở của bộ lạc Hạc Điểu, được gọi là bộ lạc của Thần vì nơi ấy đào tạo ra các y sư. Mỗi bộ lạc muốn có y sư, đều tới đó trao đổi. Nếu trao đổi thành công, một y sư từ Hạc Điểu sẽ xuống ở trong bộ lạc một năm, hết thời hạn lại phải đem đồ lên trao đổi để giữ y sư đó lại. Giá của một y sư rất cao, nên chỉ có các bộ lạc mạnh mới có y sư riêng, còn chúng tôi chỉ có thể trao đổi thuốc từ tay y sư Hạc Điểu vào các hội chợ."
Thái Linh nhìn về phía đỉnh núi Bảo Long chỉ, rất cao, còn có mây lượn lờ xung quanh, cảm giác như chốn tu tiên.
"Tại sao y sư lại chỉ tập trung ở Hạc Điểu?"
"Tương truyền do họ là bộ lạc được Thần thú chúc phúc. Bảo Long lại hỏi.Chỗ cô thì sao, dược sư có tập trung một nơi không?”
Thái Linh lắc đầu: "Chỗ tôi y sư, hay dược sư đều được phân bố đều ở các bộ lạc, mỗi bộ lạc có phương pháp chữa bệnh riêng, không cần phải lấy y sư từ bộ lạc khác."
"Thật ư?" Bảo Long ngạc nhiên, đi với Thái Linh dường như lúc nào hắn cũng nghe được điều mới mẻ.
"Đúng vậy.
"Chỗ của các cô đặc biệt quái" Rồi hắn như nhớ ra gì đó, lẩm bẩm "Nhưng bọn họ không chữa được căn bệnh trên da như cô, cô giỏi hơn y sư Hạc Điểu nhiều."
Thái Linh nhìn chằm chằm đỉnh núi cao kia, miệng hỏi: 'Các y sư Hạc Điểu chữa được những căn bệnh nào? Họ chữa được gãy chân, gãy tay không?”
"Không thể!" Bảo Long la lớn.Làm sao mà chữa được vết thương chí mạng ấy, Hạc Điểu xem chúng như lời nguyên, thú nhân nào bị vết thương đó, đều không cần đưa tới gặp họ, vì biết chắc là chết rồi."
Thái Linh khó chịu, cứ tưởng một tộc thú nhân chuyên đào tạo y sư sẽ khác, nào ngờ vẫn như thế.
Bảo Long bên cạnh cô vẫn thao thao bất tuyệt: "Ở nơi này có hai loại bệnh y sư không chữa, bệnh trên da, gãy tay gấy chân hoặc bị rách bụng, bị cái đó xem như chết. Hồi xưa Nhật Điểu sống sâu trong rừng, nhưng từ khi bị bệnh trên da chúng tôi liền chuyển qua đây ở, vốn chỉ chờ chết thôi."
Hắn nhìn Thái Linh cười toe: "Manh mà cô tới. À cô chữa được bệnh về da vậy có chữa được gãy tay chân, rách bụng không?”
Bảo Long chỉ hỏi chơi, nhưng hắn lại nghe Thái Linh nói.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
"Mấy vết thương đó quá tâm thường. Ở chỗ Tà thần, bị gãy chân, tay, rách bụng là vết thương nhẹ, chỉ cần bảy đến tám ngày, nặng thì một tháng là hoạt động lại như bình thường.”
Bảo Long như thể bị ai đó điểm huyệt, chỉ biết đứng ngơ ra nhìn Thái Linh. Trời đất ơi, trên thế giới này có người chữa được gãy tay, gãy chân sao? Có người nói các vết thương chí mạng ấy là vết thương nhẹ ư?
Bảo Long nuốt nước bọt, run rẩy nói: "Thái Linh... cô là Thân à?"
Thái Linh cười lớn: "Nào có, phương thức chữa thương đó anh muốn không, tôi chỉ cho nè."
Hai mắt Bảo Long mở to, hắn nói như hét vào mặt cô: 'MUỐN, MUỐN!"
Thái Linh phải nghiêng người về sau mới né được nước bọt của hắn. Bảo Long lao tới, nắm lấy tay cô, lắp bắp: "Cô nói thật..."
Thái Linh bật cười, gật đâu: "Không lừa, cậu muốn thử không, đi qua để Bái Xẻo đạp gấy chân, rồi quay lại đây tôi chữa cho."
Cô chỉ nói đùa, nào ngờ Bảo Long quay người đi tới đó thật. Thái Linh vội ngăn hắn lại: "Ấy không được, đùa thôi, chúng ta còn phải đi tìm người, anh muốn thì tối quay lại bộ lạc, anh bẻ chân tôi chữa cho."
Bảo Long lúc này cũng sực nhớ ra trên người còn nhiệm vụ, thật thà gật đầu: "Cô nói đúng, vậy quyết định thế đi, chúng ta đi tìm người, chờ quay về tôi bẻ chân cho cô chữa."
Thái Linh lắc đầu, ngao ngán với kiểu hóng được bị thương này của hắn. Cô vỗ vai hắn: "Được rồi, nếu thế chúng ta lên đường thôi.'
"Xin chờ một chút."
Có tiếng nói xa lạ vang lên.
Bảo Long lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện. ...
Sau một đêm nương nhờ ngôi nhà xinh đẹp của nhóm Ưng Phan, sáng hôm sau, các thú nhân dậy sớm, đi ra ngoài, liền bất ngờ khi thấy mấy chiếc bẩy đào quanh nhà, đều đầy ắp động vật.
Các thú nhân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh giết thú, mà không cần dùng sức thế này. Bọn họ túm tụm lại với nhau, không ngừng bàn tán.
Lang Điểu: "Thú nhân Tà thân giỏi quát"
Mã Điểu: "Sao họ nghĩ ra được biện pháp này vậy?”
Lộc: "Đêm qua là đêm đầu tiên chúng tôi ngủ ngon nhất từ khi đến vùng đất này, không bị con thú nào làm phiên. Hóa ra là chúng đã chết hết ở đây.
Ý: "Thú nhân Tà thần thật đáng sợi"
Hai thú nhân Lang Điểu nhìn nhau, đêm qua họ đã bàn bạc với nhau rất nhiều, giờ nhìn thấy những cái bẫy thần kỳ thế này, ý nghĩ càng trở nên kiên định hơn. Cả hai cùng đứng lên đi vào nhà sàn tìm gặp Ưng Phan. Một người trong số họ lên tiếng: "Ưng Phan, chúng tôi thành thật xin lỗi vì khi xưa đã đối xử với cậu không tốt, bây giờ cả bộ lạc chỉ còn lại hai người chúng tôi, không biết đi đâu, nên đến đây xin được quy phục thú nhân Tà thần”
Ưng Phan không tỏ ra vui mừng, hay chào đón, hắn lạnh nhạt nói: "Chúng tôi là thú nhân Tà thần, trừ khi hai người chấp nhận trở thành thú nhân Tà thần, thì mới có thể đi theo chúng tôi."
Hai thú nhân nhìn nhau, rồi nhìn Ưng Phan, sau đó lấy ra dao đá, trước con mắt kinh ngạc của Ưng Phan, họ tự đâm vào mi tâm của mình.
"Hai người!" Ưng Phan giật bắt, vội ngăn họ lại, nhưng đã muộn, dấu hiệu Tà thần đã được tạo.
Một thú nhân Lang Điểu chảy nước mắt, nói với Ưng Phan: "Đau thật, lúc đó chắc cậu rất đau?" Ưng Phan sững sờ nhìn hai người thú nhân trong tộc mình, sống mũi hắn cay cay. Không ngờ khi còn sống hắn lại nhìn được cảnh này, những thú nhân từng khinh thường Tà thần, cuối cùng lại tự biến mình thành Tà thần.
Giọng Ưng Phan nghèn nghẹn: "Hai cậu, đâu cần phải làm đến thế."
Một thú nhân nhịn đau cười nói: "Chúng tôi muốn đi theo Tà thân, muốn thì phải có thành ý chứ, đúng không thủ [nh
Thú nhân còn lại cũng trịnh trọng gọi Ưng Phan: "Thủ lĩnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận