Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 171: Đôc dược

Chương 171: Đôc dượcChương 171: Đôc dược
Chương 171: Độc dược
Trời vừa hửng sáng, Vi cùng vài thú nhân Hạc Điểu rời đi, cho tới khi mặt trời lên cao thì quay về, sau đó nhóm thú nhân Hạc Điểu bắt đầu ngồi dằm nát một số loại thảo dược mà họ mới đem về.
Các thú nhân rất tò mò, Mật Tâm cũng đầy bụng hiếu kỳ, cô ta mon men tới gân hỏi Thảo Mi: "Y sư đang làm gì vậy?
Thảo Mi nhíu mày, cô không tham gia vào việc giã thảo dược nhưng Thảo Mi nhận ra, tất cả những thảo dược đang được giã nhỏ kia là độc dược.
Thảo Mi lắc đầu đáp lời Mật Tâm: "Tớ không biết."
Mật Tâm rất muốn biết những chuyện Vi đang làm, cô ta phải phá hỏng tất cả để hình ảnh của Vi trở nên xấu xí, tốt nhất là hủy luôn dung mạo, chặt tay chặt chân cô ta, để cô ta biết thế nào là một giống cái xấu xí và tật nguyên.
Ánh mắt Mật Tâm đầy toan tính.
Phía Vi các thú nhân Hạc Điểu tuy nghe theo lệnh cô ta nhưng cũng khá lo lắng, một người trong số bọn họ nói với Vi: "Chúng ta làm như vậy có ổn không?”
Vi liếc mắt nhìn hắn quát: "Cậu có dám chắc mình đánh thắng được vũ khí của bọn họ không?"
Thú nhân kia lắc đầu.
Vi cười gần: "Vậy chỉ còn cách này thôi, hạ độc dược vào hồ nước của bọn họ, chúng ta mới có cơ hội sống sót."
Hiện tại đối đầu trực diện với Tà thân là không được, phải dùng mẹo, mẹo cô ta nghĩ ra được đó chính là hạ độc, mỗi bộ lạc đêu được xây dựng gân nguồn nước, chỉ cân cô ta cho chất độc vào nguồn nước, bọn thú nhân đó lấy dùng thì tất cả đều chết, rất toàn vẹn.
Càng nghĩ Vi càng vui, tay giã độc dược của cô ta nhanh hơn. ...
Phía bên Ưng Phan vẫn không hay biết vê kế hoạch ác độc của Vị, hiện tại các thú nhân bị thương ngoài kia đã khá hơn, hôm nay còn lập đội đi săn, một vài thú nhân bây giờ đã hoạt động như thường.
Vết thương do cung tên gây ra đúng là không nặng như họ nghĩ.
Còn thú nhân được các thú nhân già mang về, hắn sau khi chạy đi báo cho các thú nhân biết cách chữa thương xong liền quay lại, chui vào ở chung với các thú nhân già, họ đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Ưng Phan không quan tâm chỗ ở của các thú nhân già, hiện giờ điều hắn lo lắng nhất là nhóm Vi.
Sau khi Vi rút đi hắn cho người lén quan sát từ xa, hiện tại bên kia vẫn chưa có hành động gì nên tạm thời hắn cũng không manh động, gọi các thú nhân tới chuẩn bị cho vụ trồng lúa tiếp theo.
Thái Linh đi thăm hai mẹ con Vân, cậu bé hôm nay khỏe hơn, vui vẻ lăn trên chiếc giường êm ái.
Khi thấy Thái Linh tới, liên mở miệng chào cô: “Chị Thái Linh."
Thái Linh xoa đầu cậu bé, đưa cho nhóc một ít mứt hoa quả, từ khi có đường loại mứt này rất thịnh hành trong bộ lạc Tà thần.
Thái Linh kiểm tra tình hình cho cậu bé hỏi Vân: "Cô có tính toán gì không?”
Vân đáp: "Tôi muốn đi gặp các thú nhân thuộc bộ lạc Hà Điểu khuyên họ đừng chống đối với Tà thân nữa, sau đó đi tìm anh ấy."
Anh ấy ở đây chính là chông Vân.
Thái Linh gật đâu: "Cũng được, nhưng chờ thêm đi, khi nào vết thương của thằng bé khỏi hẳn rồi hãy đi."
Vân lân nữa cảm ơn Thái Linh.
Thái Linh rủ rê cô cùng qua chỗ các giống cái để học may đồ. Vân không muốn đi, nhưng do Thái Linh nhiệt tình quá nên cũng đồng ý.
Sau khi Vân tới các giống cái rất thân thiện, còn lấy vải cho cô, chỉ cô cách may quân áo. Trong quá trình ngồi cùng các giống cái Vân biết được họ có thể viết chữ, có thể đọc sách, còn có người biết vẽ, thậm chí cô phát hiện các giống cái dùng tài năng của mình để đổi đồ từ tay các thú nhân, cuộc sống của họ vô cùng phong phú, khác hoàn toàn với cuộc sống của cô trước đây.
Cán cân trong lòng Vân càng ngày càng nghiêng về phía Tà thần, một bộ lạc như thế này sao có thể hủy diệt cả lục địa được kia chứ, cô muốn đi gặp các thú nhân cùng tộc khuyên họ hãy dừng lại sự ghét bỏ với Tà thần, kết bạn với họ để học được những điều tốt đẹp. "Vân vùng đất nơi bộ lạc các cô sinh sống trước đây còn nữa không?” Triều lên tiếng hỏi.
Vân giật mình, nhanh chóng hồi thần lại từ bao suy nghĩ vẩn vơ đáp: "Tôi không biết, sau đêm đó tôi đã chạy khỏi bộ lạc và không dám quay lại nữa."
Thái Linh cũng tò mò bèn hỏi thêm: "Vậy bây giờ bộ lạc các cô còn bao nhiêu người?"
Vân nhíu mày thử nhớ lại: "Tôi không biết có còn ai thất lạc ngoài kia không, đi chung nhóm chỉ còn lại khoảng 30 thú nhân, đa số là giống đực, rất ít giống cái, tiểu thú nhân cũng ít."
Nói tới đây Vân buồn hẳn đi, bộ lạc Hà Điểu vốn rất khó sinh sản, số lượng thú nhân không nhiều, qua trận này số lượng còn lại càng ít hơn.
Thái Linh đổi câu hỏi: "Vậy vùng đất ngoài kia còn chỗ nào ở được nữa không?” Vân lắc đầu. Tôi không biết, những nơi tôi đi qua không thành sông cũng thành núi, khác rất xa trước kia."
Thái Linh hỏi thêm: "Tình hình động vật thì thế nào?"
"Các con thú lớn rất ít, thú nhỏ thì có nhưng cũng chẳng còn đa dạng như trước kia."
Nghe vậy Bà Bà gân thở dài lên tiếng nói: "Vậy là có khả năng sắp tới sẽ xảy ra nạn đói.
Nghe tới đây Vân hốt hoảng: "Sao bà biết?"
Bà Bà mỉm cười thần bí, nhìn ra tượng thần không nói gì.
Vân nhìn theo hướng bà, khi thấy tượng thần cô tự nghĩ, phải chăng Bà Bà đã nghe được lời nhắn của thần, trong bộ lạc Tà thân, Bà Bà giữ nhiệm vụ là cầu nối giữa thần với bộ lạc.
Vân càng nghĩ càng thấy sợ, nếu sắp tới có nạn đói, vậy những thú nhân bên ngoài phải làm gì, hơn nữa mùa đông đang tới gân, lúc ấy chỉ e khó chồng khó. Đặc biệt là bạn đời của cô, hiện giờ vẫn chưa có tin tức của anh ta, nếu để lâu e rằng... Vân đứng ngồi không yên, rất muốn đi tìm bạn đời của mình ngay lúc này, và báo tin cho các thú nhân khác biết về nạn đói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận