Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 125: Lời đồn ác ý

Chương 125: Lời đồn ác ýChương 125: Lời đồn ác ý
Chương 125: Lời đồn ác ý
"Mọi người nghe gì chưa? Có một y sư của bộ lạc Hạc Điểu có thể chữa trị vết thương gãy tay gãy chân đó."
"Thật ư? Sao có thể?"
“Có thú nhân được chữa trị, giờ đã đi lại được rồi đó."
"Thật không, cậu nhìn thấy chưa?”
"Có thú nhân nhìn thấy rồi, mách lại tôi mới biết được chứ."
"Trời ơi, vậy y sư kia chắc chăn là thú nhân được thân chúc phúc, sao Hạc Điểu may mắn thế?"
"Họ dù gì cũng là thú nhân được thần ưu ái mà, nên có thú nhân đặc biệt cũng không hiếm lạ, chỉ là muốn gặp được y sư thiên tài đó quá khó, nghe đồn Hạc Điểu bảo vệ kỹ lắm, xem như trâm bảo không dám để y sư đó ra ngoài một mình." Có thú nhân tắc lưỡi: "Tiếc quá tôi cũng muốn gặp một lần, xem bộ dạng thú nhân được chúc phúc trông như nào, chắc nhìn một lần bản thân cũng được lây nhiễm khí tức của thần quá."
"Chắc chắn."
Một nhóm thú nhân tụ tập trong rừng bàn tán, đứng từ xa Lạc Bình nghe được lời này, cô nhíu mày. Hiện tại chỉ có Thái Linh biết chữa vết thương gãy tay chân, cô ấy đi vào rừng chết tuyệt đối không tham gia vào bộ lạc Hạc Điểu, sao lại có thú nhân ở Hạc Điểu biết được cách chữa thương này.
Lạc Bình còn chưa nghĩ ra thì phía trước lại có thú nhân nói.
"Thế mấy cậu đã nghe vê thú nhân Tà thần chưa?”
"Có nghe qua, nghe nói họ có thể hủy diệt cả một vùng đất, ghê gớm thật."
"Lời đồn này ra từ Hạc Điểu, nghe nói nơi nào có các thú nhân Tà thần đặt chân chỗ đó sẽ gặp phải họa diệt vondg.'
"Trời có chuyện này luôn, vậy nhóm thú nhân này còn ghê gớm hơn cả thú nhân lạc loài!"
"Xí thú nhân lạc loài sao bằng được bọn họ."
"Thú nhân Tà thần có đặc điểm gì?"
"Nghe đồn giữa ấn đường bọn họ có một vết khắc, đây là dấu hiệu nhận biết, gặp thú nhân có dấu ấn đó nên tránh xa."
"Trước đây chưa từng xuất hiện thú nhân như thế, sao bây giờ lại có?"
"Nghe nói sau khi vùng đất kia bị hủy diệt bọn họ đã tới nơi này. Ăn trộm cách làm vật nổi trên nước để tới nơi này."
"Trời ơi có vật nổi trên nước sao?"
"Qó."
"Nghe đồi bộ lạc Hạc Điểu biết làm vật lướt trên nước đó, có thể băng qua hô lớn mà không cần bay."
"Thiệt á, sao lại giỏi vậy, đúng là bộ lạc được thân chúc phúc."
Lạc Bình nhíu mày, cảm thấy lời mấy thú nhân phía trước nói rất quen, họ cũng nhắc tới thú nhân Tà thần, còn bảo ai gặp họ sẽ bị diệt vong, nhưng rõ ràng nhờ gặp được Thái Linh thuộc tộc Tà thân, Nhật Điểu mới sống lại, lời này vì sao lại có.
Lạc Bình không dám đánh động tới các thú nhân phía trước, cô vội vàng quay về bộ lạc, chạy ào vào báo lại chuyện này cho anh trai.
Nghe xong Ưng Phan đăm chiêu chốc lát, rôi dặn em mình: "Tạm thời giấu chuyện chúng ta quen biết thú nhân Tà thân, chờ Bảo Long về xem tình hình của Thái Linh thế nào đã."
Lạc Bình gật đầu nói thêm: "Em không tin thú nhân Tà thân sẽ gây nguy hại cho cả một vùng đất, nếu không gặp Thái Linh chúng ta đã chết, tài năng y thuật của cô ấy quá giỏi, cả cách chữa gãy tay chân nữa, chính mắt chúng ta đã nhìn thấy cô ấy chữa trị cho thú nhân kia, nên em chắc chắn cách này phải là của Thái Linh, ai đó đã ăn cắp của cô ấy."
Lạc Nhật đương nhiên biết điều đó, hắn cảm thấy chuyện này rất quỷ dị, có ai đó cố ý đồn ra thông tin về Tà thần, phải chăng là những tộc nhân đến từ bên kia biển giống Thái Linh.
"Em đi dặn dò mọi người đừng để lộ ra bất kỳ thông tin nào của thú nhân Tà thần, trước mắt chúng ta cứ im lặng chờ xem diễn biến đã."
Lạc Bình chạy đi, nói cho mọi người. Khi nghe có thú nhân nói xấu thú nhân Tà thân, toàn thể tộc nhân Nhật Điểu đều không vui, không biết lời đồn đó là thật hay giả, nhưng chính họ được thú nhân Tà thân cứu sống, quyết không thể nghĩ xấu về thú nhân Tà thần.
Trong khi bên ngoài bay đầy lời đồn, thì khi này ở trong rừng chết, Bảo Long đang cùng các thú nhân tộc mình, trải qua một đêm trong nhà, ngủ dưới ánh sáng của đá lửa.
Đá lửa được nghệ nhân trong tộc Tà thần khắc thành hình bông hoa, gắn lên tường tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhàn rất đẹp.
Bảo Long nhìn mọi thứ trước mắt, hắn nghĩ lại những đêm nằm giữa màn trời chiếu đất, hay trong hang động tối om nhỏ hẹp, hay trong lều đất, không khí những nơi đó không tốt thế này.
Nếu như bộ lạc bọn họ cũng có công trình này, liệu cuộc sống có khác đi không.
Thú nhân nằm bên cạnh Bảo Long khêu tay nói nhỏ: "Bảo Long nếu tộc chúng ta cũng có ngồi nhà như này thì tốt quá, mùa đông không cần lo lạnh, mùa hè chẳng lo nóng, mùa mưa càng không phải sợ bị ướt người mỗi ngày."
Bảo Long gật đầu. Lần này quay về phải nói với tộc trưởng, chúng ta cần tạo mối quan hệ thân thiết hơn nữa với thú nhân Tà thần để đổi lấy cách xây nhà này.'
Hai thú nhân đi theo tán thành ý này.
Bảo Long quyết định trời sáng sẽ quay về bộ lạc, nhưng khi vừa mở mắt ra hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo tới từ bên ngoài.
Bảo Long vội vàng chạy ra ngoài.
Khi ra tới nơi, hắn mở trừng mắt vì cảnh tượng nhìn thấy. Ở giữa vùng đất trống một bức tượng với hình thù kỳ quái đang sừng sững đứng đó, thật to lớn hùng vĩ, mới nhìn thôi đã khiến cho người ta không thể khinh nhờn muốn quỳ xuống vái lạy.
"Đây là gì vậy?" Bảo Long run lẩy bẩy hỏi. Hai thú nhân bên cạnh đầu gối như sắp quỳ xuống đất, lắc đầu nguầy nguậy không nói nên lời.
Bảo Long tiến lại gân bức tượng.
Toàn thân bức tượng đều màu vàng, bàn tay nâng một con thú kỳ lạ nhìn, trên đầu đội một đỉnh núi lớn, tay kia ôm con người còn giữ vài đặc điểm của thú nhân lạc loài.
"Đây là..." Hắn lẩm bẩm.
Một thú nhân lạc loài nghe thấy, nhịn không được nói: "Đây là tượng Tà thân núi của chúng tôi, ngài sẽ được đặt giữa bộ lạc để canh chừng bảo vệ bộ lạc ngày đêm. Có ngài ở đây sẽ không thứ gì có thể đánh gục bộ lạc Tà thần."
Lời nói hùng hồn của thú nhân càng khiến Bảo Long sùng bái vị thân này hơn.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy hình ảnh của một vị thân, đây là Tà thần núi, ngài thật uy nghi và lộng lẫy, tựa ánh sáng mặt trời vô cùng rực rỡ, miệng ngài đang nở nụ cười, ánh mắt nhìn xuống đầy hiền từ, đây là thân của bộ lạc Tà thân, Bảo Long ước gì bộ lạc hắn cũng có thần, cũng có tượng thần, có nhà ở.
Bảo Long đang thẫn thờ liên nhìn thấy Thái Linh, hắn chạy về phía cô, nắm lấy tay cô nói đầy cầu xin: "Hãy giúp bộ lạc chúng tôi, hãy dạy chúng tôi cách xây nhà ở, hãy chỉ cho chúng tôi cách gặp được hình dáng vị thần của mình!"
Thái Linh bị hỏi bất ngờ đứng ngây ra, lát sau cô bối rối đáp: "Nhà thì phải có giao dịch phù hợp tôi mới có thể cho, còn Thần của ai người đó biết, tôi không thể giúp."
Bảo Long nghe cô nói có hơi thất vọng, nhưng nhớ lại cô đồng ý sẽ giao dịch nhà ở, hắn vội vàng nói: "Cô không được quên câu này, phải giao dịch cách xây nhà với chúng tôi. Còn nữa cách chữa bệnh về da cô có muốn công bố không? Đã có thú nhân tò mò hỏi rồi."
Thái Linh hơi suy tư, cách chữa bệnh này đối với cô không là gì, nhưng với các bộ lạc ở nơi này lại là cả mạng sống.
Thái Linh gật đầu, đáp: "Giao cho ba học trò của tôi, để họ nói ra."
"Có nhắc đến tên cô không?"
Thái Linh nghĩ ngợi, danh tiếng rất tốt, nhưng cô ghét phiên phức, nên nói: "Không cần thiết, khi nào cần tôi sẽ bảo họ nói sau, trước mắt cứ để ba giống cái kia công bố vậy thôi."
"Cảm ơn cô." Bảo Long hiểu nếu không nói ra tên Thái Linh, thì các bộ lạc khác sẽ nghĩ đây là cách do Nhật Điểu nghĩ ra, như thế đang giúp danh vọng của Nhật Điểu tăng cao.
Thái Linh xua tay: "Không có gì, chỉ cần Nhật Điểu còn là bạn của Tà thần thì mấy cái đó có xá gì. Giờ cậu về luôn à?”
Bảo Long gật đầu: "Về luôn."
"Vậy đi đi, nào rảnh mang mọi người qua đây chơi, biết đường vào đây rồi chứ?"
Bảo Long gật đầu, sau đó vội vàng mang theo hai thú nhân cùng tộc chạy nhanh về bộ lạc, hắn muốn báo cho tộc trưởng những gì mình nhìn thấy ở nơi này, họ phải thân hơn với thú nhân Tà thần, phải học được cách xây nhà, còn cả tượng thần nữa, phải có được như thế, chỉ cần có được những điều đó hắn tin chắc Nhật Điểu sẽ vươn lên thành bộ lạc hùng mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận