Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 116: Cách chữa bênh ngoài da
Chương 116: Cách chữa bệnh ngoài da
Tộc trưởng Tí Điểu, có thân hình nhỏ con, mắt một mí mũi thấp, khuôn mặt lúc nào cũng cau có, trông rất khó chịu. Hắn mang theo bốn thú nhân khỏe mạnh nhất bộ lạc, bay vào địa bàn của Nhật Điểu.
Lúc Nhật Điểu rời đi, tộc trưởng Tí Điểu đứng ra hứa sẽ bảo vệ khu rừng của Nhật Điểu, nhờ vào lời này Tí Điểu liền nói với các tộc khác Nhật Điểu đã nhường lại khu vực này cho họ, các tộc khác đều tin nên Tí Điểu mới thoải mái săn thú hái lượm trong đây, cứ tưởng vật đã vào túi, nào ngờ Nhật Điểu trở vê, từ nay địa bàn thu hoạch của họ lại bị thu hẹp, nghĩ tới đó tộc trưởng Tí Điểu không cam lòng.
Hắn đến trước khu vực sinh hoạt của thú nhân Nhật Điểu, không vội làm phiền, chỉ đứng từ xa quan sát. Hai mắt tộc trưởng Tí Điểu mở to, dường như không tin. Ngày tộc trưởng Nhật Điểu mang theo thú nhân trong tộc rời đi, từ thú nhân già đến trẻ nhỏ đều phải quấn da thú, tình trạng tồi tệ, nhưng hôm nay từ già đến trẻ đều không còn quấn da thú, làn da ai cũng sạch còn sáng ngời, đặc biệt có vài giống cái da khá trắng, đây không nên là tình trạng của những kẻ bị nhiễm bệnh ngoài da.
"Tộc trưởng không lẽ nào bộ lạc Nhật Điểu lại nhận được sự giúp đỡ của y sư Hạc Điểu."
"Im miệng!" Tộc trưởng tức giận quát thú nhân vừa nói. Cậu tưởng muốn được y sư Hạc Điểu giúp mà dễ sao, lúc ra đi thú nhân Nhật Điểu nghèo đến độ nào, ăn còn không đủ no, sao có thể giao dịch làm hài lòng thú nhân Hạc Điểu được, đó là điều viển vông."
Một thú nhân khác đứng bên cạnh nói xen vào: "Tộc trưởng tôi có nghe nói, y sư Hạc Điểu cũng không chữa dứt được bệnh ngoài da, trừ khi thú nhân đó mới nhiễm bệnh, trong khi đó tình hình lúc rời đi của nhóm Nhật Điểu rất tệ, sao có thể khỏi hoàn toàn như bây giờ chứ?"
Lời này không sai, nhưng làm thế nào để giải thích cho hình ảnh họ đang thấy đây?
"Tộc trưởng chúng ta có nên đi vào không?”
Tộc trưởng Tí Điểu cắn răng, hơi chần chừ, nhưng hắn rất tò mò vì sao các thú nhân Nhật Điểu có thể chữa hết bệnh, nên gật đầu, quyết tâm nói: "Đi, vào đó các cậu nhớ giữ miệng, đừng nhắc đến chuyện của Quế, tránh cho tộc trưởng của bọn họ không vui."
Quế chính là con gái của tộc trưởng Tí Điểu, là giống cái khi trước hứa hôn với Lạc Nhật.
"Vâng, thưa tộc trưởng." Nhóm thú nhân Tí Điểu xuất hiện cũng không làm các thú nhân Nhật Điểu bất ngờ, khi nhóm thú nhân Tí Điểu đi vào chẳng còn thú nhân Nhật Điểu nào muốn tiếp đón, thờ ơ làm việc mình nên làm.
Lạc Bình đang kiểm tra số thảo dược thu được hôm nay, vừa thấy tộc trưởng Tí Điểu, cô nàng nhịn không được xông lên chặn đường không muốn bọn họ gặp anh trai.
"Ông đến đây làm gì?"
Tộc trưởng Tí Điểu không vui khi thấy một tiểu giống cái vắt mũi chưa sạch lại dám dùng thái độ đó nói chuyện với hắn, nhưng hiện tại hắn không thể đối đầu với Nhật Điểu, chỉ đành hạ giọng.
"Là Bình đó hả?"
Lạc Bình trừng mắt lớn tiếng yêu cầu: "Ông không được gọi tôi như thế, phải kêu là Lạc Bình. Bộ lạc của chúng tôi bây giờ không còn như xưa, mỗi thú nhân đều có họ của riêng mình."
Nghe tới đây các thú nhân Nhật Điểu như thể gặp được dịp tốt, nhao nhao lên, người tranh ta ồn ào nói.
“Tôi họ Mộc."
"Tôi đây họ Bảo, gọi là Bảo Long nha.
"Tôi đây họ Kha, gọi là Kha Bảy."
Các thú nhân Tí Điểu đứng ngây ra, nghe vô số cái tên mang theo họ bay vào tai. Họ này là gì? Nó có vấn đề gì sao mà trông mặt mũi thú nhân Nhật Điểu nào cùng hào hứng vậy?
Tộc trưởng Tí Điểu vội vàng ngăn họ lại, cười hỏi: "Họ mà mấy người nói là gì vậy?"
Ngay lập tức các thú nhân ùa tới, tranh nhau giải thích ý nghĩa của họ.
"Họ có nghĩa là duy trì nòi giống."
"Họ này sẽ theo chúng tôi muôn đời, con của tôi ra đời sẽ mang theo họ này, cháu của tôi cũng vậy."
"Kể cả giống cái nhà tôi đi lấy chồng ở nơi khác, thì nghe cái họ thôi là biết ngay đó là con tôi. Ha ha nghĩ thôi mà sướng cả người."
"Sai rôi, nghĩ tới là muốn khỏi mọi bệnh tật luôn ấy.
"Tự nhiên muốn đi tìm bạn đời sinh em bé, phải nhanh có con còn đặt cái họ này cho nó.'
Nhóm thú nhân Tí Điểu ngây ngốc nghe các thú nhân Nhật Điệu ba hoa bốc phét, đa số họ đều không hiểu, nhưng vô tình lại có một ý bay vào tai họ.
"Nghĩ tới là muốn khỏi mọi bệnh tật."
Đây chẳng phải đang nói cho họ biết cách trị bệnh ngoài da đó hay sao, chỉ cần có họ trước tên của mình sẽ chữa được bệnh.
"Mấy người làm gì đó? Khách đến nhà mà bất lịch sự thế à?” Tiếng quát của Lạc Nhật vang lên, khi này các thú nhân mới tản ra. Tộc trưởng Tí Điểu nhìn thấy Lạc Nhật, hắn vẫn lạnh nhạt như xưa, à không nay càng có vẻ lạnh nhạt hơn.
Tộc trưởng Tí Điểu thấp hơi Lạc Nhật rất nhiêu, đứng trước mặt hắn, ông ta luôn có cảm giác mình bị chèn ép, hồi dẫn con gái tới đây ông ta cũng không dám ngẩn cao đầu nói chuyện, bây giờ thì càng tệ hơn.
Ánh mắt tộc trưởng Tí Điểu ẩn đầy sự ghen tị ghét bỏ, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Chúc mừng tộc Nhật Điểu đã khỏi bệnh. Tôi có thể hỏi cách chữa bệnh ngoài da của mọi người được không?”
Cách này là của Thái Linh, muốn nói cũng phải do cô nói, các thú nhân Nhật Điểu ăn ý không ai đáp lời, quay lưng tản đi làm việc của mình.
Lạc Nhật lạnh nhạt đáp: "Tộc ông có người bị bệnh sao?" Tộc trưởng lắc đầu, tộc ông ta tuy yếu và hình thú nhỏ, nhưng cơ thể lại có một kháng thể rất đặc biệt, các loại bệnh hiếm khi ảnh hưởng đến họ, cho nên bao nhiêu năm qua Tí Điểu chưa từng có ca bị bệnh ngoài da nào, vì lẽ này nên các bộ lạc luôn muốn được làm thông gia với họ để lây nhiễm điều đặc biệt đó.
Cũng nhờ có thể chất đặc biệt mà Lạc Nhật đồng ý cuộc hôn nhân với con gái ông ta, giờ thì chắc Lạc Nhật không cần rồi.
Tộc trưởng lắc đầu, cười hiền: "Không có, thể chất Tí Điểu rất tốt dễ gì mắc bệnh, ta đây chỉ là tò mò nên muốn biết một chút."
Lạc Nhật chặn họng ông ta: "Cảm ơn tộc trưởng đã quan tâm, chúng tôi xin nhận ý tốt này. Nhưng phiền ông nhắc các tộc nhân của mình, từ nay đừng đến địa bàn chúng tôi săn thú nữa, hai tộc chúng ta đã không còn quan hệ gì, nên ít qua lại càng tốt."
Nghe vậy tộc trưởng Tí Điểu không vui, hậm hực mang theo thú nhân của mình rời đi. Chờ rời khỏi địa bàn của Nhật Điểu, tộc trưởng Tí Điểu liền nói với thú nhân đi theo sau mình.
“Cậu chạy tới các bộ lạc quanh đây phao tin đồn, nói là chúng ta đã biết cách chữa trị bệnh về da."
Thú nhân đó lo lắng: "Cái này hình như không hay lắm, chúng ta mới chỉ nghe chứ chưa có thử nghiệm sao chắc đặt cái họ là chữa được bệnh.”
Tộc trước đánh vào đầu hắn quát: "Ngu, phao tin đó ra để kiếm thú nhân bị bệnh rồi ta thử, nếu thành công thì tộc chúng ta chắc chắn được tăng địa vị, không thành thì cứ đổ lên đầu Nhật Điểu, nói là bọn họ để lộ ra còn xúi chúng ta giúp các thú nhân khác, để bôi xấu Tí Điểu, trả thù vụ hủy hôn, như thế là xong ngay.' Thú nhân nghe lệnh hoang mang giây lát, sau đó như thể đã thấu hiểu lời tộc trưởng, hớn hở đi làm ngay. ...
Thái Linh theo chân Ưng Phan đi gặp các thú nhân Mã Điểu, họ được Ưng Phan cho phép xây một căn nhà sàn. Thái Linh khá bất ngờ với thái độ của Ưng Phan, không giấu giếm còn chỉ bảo những thú nhân từng ghét bỏ họ, lòng tốt này chắc chắn có mục đích.
Khi nghe cô hỏi, Ưng Phan cười đáp: "Anh chỉ họ cách xây nhà, để nói cho họ biết thú nhân Tà thân không keo kiệt, hơn nữa cũng để chứng minh cho họ thấy nhà là công trình do thú nhân Tà thần nghĩ ra, không phải của kẻ khác."
Thái Linh rất thích cách làm này của Ưng Phan, bây giờ đã tới vùng đất mới, chuyện giải thích nhà sàn là của ai vốn cũng không quan trọng, nhưng nói ra vẫn sẽ hơn là không làm gì.
Anh nói đúng. Hơn nữa cho dù họ ăn cắp cách xây nhà sàn chúng ta vẫn còn nhiều mẫu nhà khác. Chờ mọi thứ ổn định, xem lại địa hình khi đó chúng ta sẽ tiến hành quy hoạch rõ ràng và chọn mẫu nhà phù hợp."
Ưng Phan nghe Thái Linh nói, lòng hắn vô cùng hân hoan, rất mong được nhìn thấy mẫu nhà mới.
Cả hai bước vào nhà của các thú nhân Mã Điểu, khi này thú nhân Mã Điểu cũng đang hồi hộp chờ đợi hai người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận