Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 132: Thành lâp bô lạc
Chương 132: Thành lập bộ lạc
Lễ thành lập bộ lạc Tà thân được tổ chức vào sáng sớm, khi mặt trời vừa nhô khỏi chân trời, đây là khoảng thời gian đẹp nhất, bắt đầu một ngày mới, giống như bắt đầu một sinh mệnh, một cuộc đời mới.
Đúng vào khoảng thời gian đó, toàn bộ thú nhân trong bộ lạc đều tập hợp trước bức tượng Tà thần núi, ai cũng mặc đồ mới, đủ sắc màu vô cùng rực rỡ.
Sáng sớm, gió thổi vào từ biển mang theo vị mặn hòa cùng với sương sớm còn vương trên cành cây ngọn của khu rừng, tạo ra bầu không khí vô cùng tươi mát.
Tia nắng đầu tiên xuất hiện, Ưng Phan cầm tay Thái Linh xuất hiện, bước lên phía trước, đứng vào vị trí cao hơn các thú nhân khác một chút. Trong buổi lễ này, người chủ trì sẽ là Ưng Phan, hắn đứng trước mặt mọi người, trên thân mặc áo ba lỗ màu đen cùng quần màu đen, mái tóc đen được buộc gọn, nhìn cực kỳ sáng sủa.
Ưng Phan lên tiếng: "Hôm nay sẽ là ngày lịch sử của thú nhân Tà thần, sau khoảnh khắc này bộ lạc Tà thân được thành lập, từ nay chúng ta sẽ có nơi cần bảo vệ, có được vùng đất cho riêng mình. Bây giờ hỡi những thú Tà thần hãy sẵn sàng để bước vào nghi thức thiêng liêng nhất - tuyên thệ. Sau này khi con cháu của chúng ta đến tuổi trưởng thành, 18 tuổi sẽ được tổ chức nghi thức này, sau nghi thức ấy hắn có quyền lập gia đình, làm việc hắn muốn."
Các thú nhân im lặng lắng nghe, nhìn chăm chú vào Ưng Phan như thể đang nhìn một vị lãnh tụ vĩ đại.
Ưng Phan cùng Thái Linh dẫn đầu cúi lạy bức tượng Tà thần núi, theo sau là các thú nhân khác. Sau khi cúi lạy, Ưng Phan ngửa đầu lên, vươn hai tay hướng Tà thân núi đọc lớn.
"Hỡi Tà thần núi, bộ lạc Tà thần chúng con quyết định chọn ngài là đại thân, mong ngài hãy chiếu cố và bảo vệ bộ lạc từ nay cho tới mãi vê sau, chúng con tin, sự bảo hộ của ngài sẽ khiến bộ lạc Tà thân tôn tại mãi mãi, vững mạnh không một thế lực nào có thể. lay chuyển được."
Đêm qua Thái Linh đã thức tới khuya để biên soạn ra những điều cần phải nói và giúp Ưng Phan học thuộc. May mắn tuy không có chữ nhưng Ưng Phan học rất nhanh, hôm nay nói không vấp một từ nào.
Sau lời ấy, không hiểu là có sức mạnh tự nhiên nào, hay chỉ là một sự ngẫu nhiên nào đó, bức tượng có hơi phát sáng.
Ánh sáng này khiến các thú nhân có mặt kinh hãy vội vàng quỳ xuống cúi lạy, nhóm thú nhân Lạc Nhật đứng ở xa vốn chỉ là khách tham dự, bất giác bị ánh sáng thu phục quỳ xuống bái lạy.
Ưng Phan cũng quỳ xuống, lát sau chỉ còn mình Thái Linh đứng, cô vốn cứng lòng hiếm khi tin thờ thân ma quỷ quái, nhưng bức tượng cùng những lời nói này do cô nghĩ ra, giờ có hiệu ứng không biết đến từ đâu bỗ trợ, cô không thể thành kẻ lạc loài, đành quỳ xuống cùng mọi người vái lạy.
Sau khi vái lạy tượng thần, ánh sáng vàng kia biết mất, lúc này mọi người hoàn toàn tin, Tà thần núi tôn tại, và ngài chúc phúc cho bộ lạc của họ.
Ưng Phan đại diện chạm tay vào tượng Tà thần núi đọc lớn lời thê của mình: “Con thú nhân Ưng Phan, nguyện sẽ dành cả cuộc đời để cống hiến cho bộ lạc, không bao giờ phản bội đồng bạn trong bộ lạc, mọi việc làm đều hướng về bộ lạc, nếu có một ngày con phản bội bộ lạc, sẽ chết nơi hoang dã, thân xác bị thú dữ biến thành thức ăn, linh hồng không có nơi để về."
Sau khi hắn đọc xong lời thề, liên quay qua nói với mọi người.
"Bây giờ mỗi người hãy lần lượt bước lên, đặt tay lên tượng thần và lập lời thê, sau khi thê, chúng ta sẽ chính thức trở thành người của bộ lạc Tà thần, thú nhân nào chưa có ấn ký sẽ tiến hành khắc ấn, từ nay ấn ký của tộc ta sẽ theo thú nhân đó đến khi về với đất mẹ."
Thái Linh là người đầu tiên bước lên, đặt tay lên tượng Tà thần núi. Cô cứ tưởng những lời thề này chỉ là nói cho tròn nghi thức, nhưng khi cô cất tiếng, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, vết khắc ở ấn đường nóng lên một cách kỳ lạ, linh hôn như thể bị ràng buộc bởi một thứ gì đó, mãi cho tới khi cô đọc xong lời hứa, rời khỏi vị trí, cảm xúc kỳ lạ vẫn chưa biết mất.
Không chỉ riêng cô mà tất cả các thú nhân lập lời thê đêu cảm nhận được điêu đó, nó giống như một sự liên kết thân bí giữa họ và vị Tà thần kì lạ này.
Chờ các thú nhân lập lời thê xong, Ưng Phan bước ra tuyên bố nghi thức thành lập bộ lạc đã xong, từ hôm nay bộ lạc Tà thần chính thức trở thành một phần của lục địa này.
Để lời tuyên bố vang dội mãi về sau Thái Linh đã chỉ cho Ưng Phan cách ghép ngày tháng năm. Các thú nhân không có bộ lịch nên rất khó tính được năm nay là năm thứ mấy, vì thế Thái Linh bạo gan gọi đây là năm thứ nhất theo lịch Tà Thần, ngày này gọi là ngày thứ nhất của mùa hè.
"Hôm nay là năm thứ nhất theo lịch Tà thần, vào ngày thứ nhất mùa hè năm nhất theo lịch tà thần, bộ lạc Tà thân chính thức được thành lập, mỗi năm vào ngày này bộ lạc sẽ tổ chức lễ kỷ niệm. Từ bây giờ thú nhân Tà thần không còn là thú nhân lang thang, chúng ta có bộ lạc, có nơi thuộc về mình, chúng ta sẽ bảo vệ bộ lạc bằng cả sinh mạng, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng."
"Sẽ bảo vệ bộ lạc cho tới khi trút hơi thở cuối cùng!"
Tiếng hô vang đồng thanh, giòn tan, hòa vào gió bay đi khắp khu rừng.
Sáng sớm mùa hè, với ánh nắng dịu dàng và gió, dưới bức tượng màu vàng rực, bộ lạc Thú nhân Tà thần âm thầm tuyên bố thành lập, không rình rang với bàn dân thiên hạ nhưng lại thiêng liêng gây chấn động lòng người. Đến mãi sau này khi sắp từ trân, Lạc Nhật nhớ lại kể cho con cháu của mình, ánh sáng vàng từ tượng thân và những lời tuyên thệ của thú nhân Tà thần, trăng trối cho con cháu đừng bao giờ cắt đút tình bạn với bộ lạc đẹp đẽ và cao quý ấy, cũng hy vọng con cháu mình sẽ lãnh đạo bộ lạc như cách thú nhân Tà thần làm, để ngày càng vững mạnh và cao quý hơn.
Sau khi kết thúc mọi nghi thức, Ưng Phan đứng ra tự nhận lấy chức vị tộc trưởng, đồng thời cũng đọc lên hàng loạt danh sách các chức vị trong bộ lạc. Dược sư do Thái Linh nắm giữ, đồng thời Ưng Phan cũng tuyên bố, ở bộ lạc Tà thân, chỉ có dược sư không có y sư. Bà Bà được bổ nhiệm thành vu sư, người kết nối với Tà thần núi, các thú nhân còn lại đã từng làm việc, lần lượt đều giữ chức vị như quản lý xây dựng, chịu trách nhiệm sửa chữa và đưa ra các công trình mới cho bộ lạc. Quản lý nghề may mặc...
Vô số người được xướng tên, có cả giống đực lẫn giống cái, mỗi người sau khi nhận lấy chức vụ của mình đều vui vẻ, nguyện sẽ cống hiến hết mình.
Lạc Nhật ngây ngốc nhìn khung cảnh trước mặt, các chức vị đó là gì, nó phục vụ cho mục đích gì, hắn không hiểu nhưng cũng không cản được việc hắn cảm thấy bộ lạc này quy cũ, mỗi thú nhân đều có thể làm việc và cống hiến cho bộ lạc mà không bị bỏ ra ngoài, kể cả thú nhân già.
Ngẫm lại thì sau khi trở vê hắn cũng nên thay đổi đôi chút trong việc quản lý bộ lạc của mình. Còn thú nhân Mã Điểu tới báo tin chỉ biết đứng ngây ra nhìn, ước gì mình là một trong số họ, có thể chạm tay lên tượng Tà thân núi mà thề hứa, được ban cho một chức vị nào đó để làm. Tại sao khi trước hắn lại rời đi?
Các thú nhân Tà thân không hề biết những người tham dự cùng có suy nghĩ gì, hiện tại ai cũng vui, bọn họ cười lớn, nhảy múa thậm chí có người còn xúc động đến khóc lên.
Một nhóm thú nhân kích động đến mức bay lên trời, đảo cánh múa loạn, còn cất tiếng hét vang vọng như thể muốn báo cho toàn thể mọi sinh vật có trong khu rừng này, bọn họ đã có bộ lạc, tên bộ lạc của bọn họ là Tà thần, vị thân bảo hộ là Tà thần núi.
Thái Linh nhìn mọi người vui vẻ, cô cũng vui, có cảm giác như bản thân đã đạt được điều mà mình mong muốn, một nơi để trở vê.
Cô kéo Ưng Phan đứng bên cạnh, nói với hắn: "Tiện đây anh nói cho họ biết về gia phả luôn đi."
Ưng Phan mỉm cười đáp: "Được, nhưng giờ cả bộ lạc có mình em biết chữ, nên em phải ghi chép rồi."
Thái Linh không từ chối, tiện thể nói với Ưng Phan: "Sau này em sẽ mở trường học, toàn bộ thú nhân Tà thần ai cũng phải biết chữ, đây là điều kiện tiên quyết, nếu thú nhân nào không biết chữ sẽ không được xem là thú nhân Tà thân."
Ưng Phan cầu còn chẳng được, như vậy chẳng khác nào biến bộ lạc của mình thành nơi đào tạo ra những thú nhân cao cấp, biết chữ, hình như cả cái lục địa này chưa ai có trình độ đó đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận