Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 63: Rất xứng đáng
Chương 63: Rất xứng đáng
Ưng Phan dẫn cả nhóm theo đường hôm trước hắn đi, di chuyển xuống bên dưới vách đá. Không ai trong nhóm thắc mắc hắn mang mọi người đi đâu, tất cả đều dành cho hắn sự tin tưởng tuyệt đối.
Trải qua sinh tử, giờ đây mọi người trong nhóm Tà thần đoàn kết hơn bao giờ hết, không bao giờ nghi ngờ hành động của người mà họ tin tưởng và luôn nỗ lực hết mức để không bị bỏ lại phía sau.
Bằng chứng chính là Tà Khuyết, tuy còn rất nhỏ lại là giống cái, nhưng cô bé không hề kêu ca, cũng chẳng bắt anh, chị nào phải bế mình, kiên trì bước từng bước, đạp lên đá trơn, đá nhọn cũng không than một tiếng, kiên cường bám sát nhón người lớn.
Thái Linh nhìn thái độ của Tà Khuyết, vô cùng hài lòng, cuộc sống của thú nhân Tà Thân quá khắc nghiệt, nếu Tà Khuyết không cố gắng trưởng thành, cô bé sẽ tự hủy hoại mình mất.
Sau cái chết của Diễm cứ tưởng Tà Khuyết sẽ gặp phải vết thương lòng sâu sắc rồi sinh ra tính cách lãnh đạm, thậm chí là chán nản, sợ hãi với cuộc sống phía trước, nhưng không, Tà Khuyết bất giác trưởng thành chỉ trong một đêm, thành tiểu thú nhân chững chạc có khi vượt qua cả người lớn.
Tuy đau lòng cho cô bé không có được tuổi thơ trọn vẹn, nhưng Thái Linh và nhóm Ưng Phan không hề hối hận, bởi họ muốn Tà Khuyết được sống, được chứng kiến ngày mai, muốn như thế thì phải cứng lòng với con bé.
Vừa bước vào vùng sương mù Thái Linh liên kêu lên thích thú khi nhìn thấy vô số cây chuối đầy quả chín: "Chuối, trời ơi nhiều quái"
Cô nhịn không được hái xuống chia cho mỗi người một trái, bóc vỏ ăn ngấu nghiến. Vị ngọt mềm của chuối chín tự nhiên khiến cô thỏa mãn đến mức thở dài, mấy ngày qua bọn họ chỉ ăn khoai với một ít quả dại chua, hiếm khi có được quả dại mang vị ngọt, hôm nay là lân đầu tiên họ ăn được trái cây ngọt ngào mềm mại thế này, Thái Linh xúc động chảy nước mắt.
Ưng Phan nhìn cách cô ăn, hắn nhớ lại kiểu ăn hôm trước của mình rồi len lén thử làm theo cô, quả nhiên không còn vị chát - hóa ra đây là cách ăn chuối.
Hắn âm thầm giấu chuyện mình ăn chuối sai cách vào bụng, đời này tuyệt đối không thể để lộ.
Hắn mang mọi người đi lên cầu thang đá, sau đó bước ra khu rừng hôm trước tìm được, không khí nơi này rất mát mẻ, có tiếng kêu của động vật nhỏ, thực vật vô cùng phong phú, đặc biệt nếu lắng tai còn có thể nghe thấy tiếng sóng võ. Thái Linh vội hỏi: "Ưng Phan chỗ này có sông lớn hả?"
Ưng Phan lắc đầu: "Không phải là biển."
Hai mắt Thái Linh phát sáng, dự tính của cô là hết mùa mưa sẽ đi biển làm muối, giờ thì hay rồi không cần đi đã tới nơi.
"Tuyệt quá, vậy là chúng ta đã có muối ăn" Thái Linh nhịn không được nhảy cẵng lên. Muối là gia vị vô cùng quan trọng, có nó rất nhiều vấn đề sức khỏe sẽ được giải quyết.
Ưng Phan thấy cô vui như vậy cũng an lòng, hắn nói với mọi người: "Chỗ này rất gân bộ lạc Tuần Điểu, để đảm bảo không ai đi vào đây, chúng ta nên lấp cửa hang này lại."
Tà Khuyết lên tiếng: "Anh đừng lo, thú nhân Tuần Điểu sẽ không đi vào đây đâu, nơi này được cho là chỗ tà ác, ai lỡ rơi xuống sẽ bị nuốt chửng không thể quay lại.
Ưng Phan hỏi: "Trước đây có thú nhân Tuần Điểu bước vào đây và mất tích rồi à?"
"Em cũng không biết, chỉ nghe người lớn truyền tai nhau như thế, hơn nữa chỗ này cũng bị che kín bởi sương mù nên mọi người khá ái ngại không ai dám thử xuống khám phá."
Thì ra chỉ là truyên tai nhau, nếu vậy càng phải cẩn thận hơn.
Cả nhóm đồng tình với ý kiến của Ưng Phan, một lần bị cướp chỗ ở đã quá đủ với họ, bây giờ mọi thứ phải luôn chắc chắn. Họ tìm đá lớn, lăn lại tiến hành lấp kín cửa ra vào, công trình này khá vất vả, may mắn đến khi mặt trời lặn họ thành công lấp kín cửa hang.
Màn đêm buông xuống, sau những ngày lo lắng mệt mỏi, tất cả các thú nhân Tà thân an tâm đi ngủ, dù không có nhà hay mái che chắn, ngủ giữa chiếu đất màn trời nhưng họ vẫn thấy an tâm, vì nơi này chẳng có thú nhân nào khác, nơi nối liên với vùng đất các bộ lạc khác đã bị họ lấp lại không cần phải canh phòng hay sợ hãi nữa.
Quả là một đêm tuyệt vờiI...
Khác với các thú nhân Tà thân tìm được nơi ở tốt, bên ngoài khu rừng của bộ lạc Tuần Điểu, một nhóm lớn thú nhân đang thắp lửa, quyết tâm ở lại.
Ban ngày tộc trưởng Tuần Điểu ra gặp và biết được khu rừng nơi ba tộc này sinh sống đã cháy trụi, không còn thức ăn nên họ tới đây. Số lượng thú nhân ba tộc gân như áp đảo Tuần Điểu, nếu để bọn họ ở lại thức ăn trong rừng chắc chắn sẽ ít dần đi, sắp tới là mùa đông, Tuần Điểu cần phải dự trữ lương thực, nên tuyệt đối không được để bộc lạc khác san sẻ bớt thức ăn.
Chỉ là số lượng người hai bên khác nhau, tộc trưởng Tuần Điểu không biết nên đuổi người thế nào. Hắn nói vài lời khéo léo như: "Khu rừng của Tuân Điểu rất nhỏ, nếu mọi người cương quyết ở lại rất có thể chúng ta sẽ không có đủ thức ăn cho mùa đông sắp tới."
Hay: "Mùa đông nơi này rất khắc nghiệt, các thú nhân đến từ vùng rừng khác sợ không chịu được, mọi người nên cân nhắc ghé thăm khu vực khác."
Bao nhiêu lời lịch sự nhưng chẳng đuổi được ba tộc thú nhân, khiến tộc trưởng Tuần Điểu vô cùng tức giận, hắn kìm nén không được quát:
"Hành động này của mấy người chính là đang xâm phạm lãnh thổ tộc thú nhân khác, nếu không đi đừng trách chúng tôi ra tay quá đáng.'
Tộc trưởng Hùng Điểu lạnh lùng đáp: "Ông muốn đánh như thế nào, cứ ra tay đi, nhưng hãy nhớ nếu bên đó thua thì quyền làm chủ mảnh đất này sẽ thuộc vê chúng tôi." Tộc trưởng Tuần Điểu nghiến răng, hận không thể đấm nát cái miệng hống hách kia của tộc trưởng Hùng Điểu, nhưng hắn chẳng dám. Cơ hội thắng dành cho Tuần Điểu rất thấp, nếu chuyện đó xảy ra, bọn họ sẽ mất khu rừng này, tuyệt đối không được.
Không còn cách nào khác, tộc trưởng Tuần Điểu đành chịu nhục mang người hậm hực rời đi. Vừa vào đến bộ lạc liên nghe thấy tiếng kêu khóc của giống cái và tiểu thú nhân.
"Y sư cứu tôi, tôi ngứa quá, các nốt mẩn đỏ ngày càng lan rộng!"
Y sư lớn giọng quát: "Ta đã bảo là đừng có dùng nữa rồi, cô vẫn cố dùng xà bông đúng không?”
Giống cái khóc nức nở vì đau và ngứa: "Tôi đã dừng lại lâu rồi, nhưng các triệu chứng không hề thuyên giảm. Bà là y sư mà, mau cứu tôi với.'
Phía sau có vài giống cái khác cùng tình trạng, thấy y sư không làm gì chỉ đứng quát, bực mình quên luôn sự kính trọng mà bấy lâu đã dành cho bà ta, lớn tiếng: "Xà bông là do bà làm ra, bây giờ bà không chịu chữa trị, chẳng lẽ y thuật của bà kém cỏi đến mức đó ư?”
Chát.
Một cái bạt tai được giáng xuống khuôn mặt đỏ vì dị ứng của giống cái, y sư gắn giọng quát lớn: "Câm miệng lại, dám xúc phạm ta vậy từ nay ta sẽ không chữa trị cho cô nữa, mặc cô tự sinh tự diệt!"
Giống cái ôm má, không chịu thua gào lớn: "Bà dám, đã bất tài còn ngang ngược, người như bà không xứng làm y sư Tuần Điểu!"
Giống cái hét lên xông vào đánh nhau với y sư, hai người nắm tóc xô đẩy lẫn nhau.
Nhìn thấy cảnh này tộc trưởng tức đến mức quát lớn: "Dừng tay lại, mấy người muốn làm phản hả?"
Tiếng quát của tộc trưởng khiến cả hai phải dừng lại. Y sư bệ vệ sửa lại váy da thú, không có vẻ gì là lo lắng cho tình trạng các thú nhân dùng xà bông. Còn giống cái kia đầu tóc bù xù ngồi xuống đất khóc nức nở.
Tộc trưởng đi tới kêu người mang giống cái kia đi, quay qua hăm dọa y sư: "Nếu trong hai ngày bà không tìm được công thức chữa căn bệnh này thì sẽ bị tước quyền y sư, toàn bộ sách dược sẽ giao cho thú nhân xứng đáng hơn.
Lời của tộc trưởng như tiếng sét đánh vào đầu bà ta, y sư lảo đảo suýt tự ngã, bà ta mở to mắt nhìn tộc trưởng, không tin hắn lại dám làm thế.
"Ông... ông...
Tộc trưởng 'hừ một tiếng nói lại lần nữa: "Tôi không đùa, sau hai ngày không chữa được thì cút khỏi chức vị y sư, nhường người khác. Tôi là tộc trưởng Miêu Điểu tôi có quyền, nếu bà dám chống đối, toàn thể thú nhân bộ lạc Tuần Điểu sẽ trục xuất bài"
Nói xong tộc trưởng rời đi, để lại y sư hoang mang nhìn theo bóng lưng hắn. Y sư dù có quyền thế; do nắm trong tay sinh mạng người khác, nhưng nếu làm gì đó quá quắt vẫn sẽ bị toàn thể người dân trong bộ lạc tước chức vị, thậm chí là trục xuất, nhưng rất hiếm y sư bị như vậy, lần này nếu bà ta không chữa trị được triệu chứng do xà bông gây ra thì bà ta chính là y sư đầu tiên của khu từng này bị tước chức vị và trục xuất, thật là nhục nhã.
Bà ta nghiến răng, cứ tưởng cướp xà bông về tay sẽ khiến bà ta nở mày nở mặt, thật không ngờ nó lại đưa bà ta vào con đường địa ngục thế này.
"Lũ thú nhân Tà thần, bọn ô uế, bẩn thỉu. Khốn nạn! Tất cả là do bọn mày hại tao!" Bà ta điên cuồng chửi rủa, tìm kiếm một kẻ thế tội thay.
Y sư có lẽ đã quên, chính bà ta vì sĩ diện mà thay đổi nguyên liệu làm ra xà bông, hệ quả này vốn dĩ rất xứng đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận