Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 108: Đổi từ nhóm sang bô lạc
Chương 108: Đổi từ nhóm sang bộ lạc
Ưng Phan đang ngôi bàn bạc chuyện đi tìm Thái Linh với các thú nhân trong nhóm liên nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang, thính lực của thú nhân rất tốt, nên hắn dễ dàng nghe thấy còn phân biệt được những bước chân này là của thú nhân nào.
Đây là nhóm thú nhân lạc loài.
Ưng Phan nghĩ tới cái tên lạc loài liên không vui, hắn chẳng muốn nghĩ hay gọi tên các thú nhân kia là lạc loài, nhưng khổ nổi bây giờ không biết nên gọi họ là gì.
Nhóm thú nhân Lộc nhanh chóng ởđi vào, dẫn đầu là Ý, cô tuy là giống cái nhưng lại có sự mạnh mẽ giống Thái Linh. Khác với các thú nhân khác, nhóm Ưng Phan cực kỳ thích những giống cái mạnh mẽ giống như Thái Linh. Ưng Phan không muốn làm khó giống cái, hắn lên tiếng trước, tránh cho Ý có những lời khó nói mà bất động làm không khí hai bên mất vui.
"Có chuyện gì sao?"
Ý hít vào một hơi thật sâu, quỳ xuống. Lần hạ gối này của cô rất mạnh, đến mức sàn nhà phát ra tiếng kêu, nghe vào tai nhóm Ưng Phan, khiến họ đau lòng cho đầu gối của cô, cảm giác như xương ở đó đã nứt ra rồi.
Ưng Phan và các thú nhân lẫn Bà Bà vội vàng đứng dậy, tiến tới muốn nâng cô lên, nào ngờ các thú nhân đi theo cô cũng quỳ xuống, âm thanh khi quỳ rất lớn, chẳng khác Ý.
Bên cạnh họ là Trúc, tiểu thú nhân còn nhỏ hơn Tà Khuyết, vốn chưa rành chuyện đời, thấy cha mẹ của mình quỳ, cũng vội vàng quỳ xuống, nghiêm túc nhìn nhóm Ưng Phan.
Ưng Phan không biết họ có ý gì, nên hỏi: "Mọi người đây là sao? Tự nhiên sao lại quỳ trước mặt chúng tôi?"
Ý lên tiếng, cô nói với giọng cầu xin: "Ưng Phan thủ lĩnh, chúng tôi là thú nhân lạc loài, không thể hóa thành hình thú, sức mạnh rất yếu, nhưng hôm nay đến đây, quỳ nơi này, chỉ mong được thú nhân Tà thân thu nhận, nếu được nhận chúng tôi nguyện ý khắc ấn ký lên mi tâm, từ nay thay tên đổi họ, theo thú nhân Tà thần đến muôn kiếp."
Nói xong Ý còn cúi đầu với nhóm Ưng Phan. Đại lễ này quá lớn, các thú nhân không dám nhận vội vàng đỡ họ lên, nhưng nhóm thú nhân lạc loài cương quyết không đứng.
Thấy họ lì lợm như vậy, Ưng Phan chỉ đành nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, ngồi lên đi, gia nhập một tộc thú nhân mới là cả một quá trình, mọi người cứ quỳ thế này sao mà bàn."
Lộc khi này lên tiếng: "Thủ lĩnh Tà thân, chúng tôi là thú nhân lạc loài, đến đây để xin gia nhập, nào có quyền ngồi ngang hàng bàn bạc, nên anh đừng ngại ngân gì, cứ nói yêu câu của mình, chỉ cân có thể làm được thú nhân lạc loài chúng tôi nguyện làm hết sức, dù có phải bỏ cái mạng hèn này, cũng sẽ tuân giữ đến cùng."
Ưng Phan cứ tưởng khi xưa bọn họ đã hèn mọn lắm rồi, nay còn gặp được thú nhân hèn mọn hơn. Nhưng nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh của các thú nhân trước mặt, Ưng Phan thâm nghĩ có lẽ bản thân cũng sẽ làm như vậy, câu xin một tộc nhân có khả năng thu nhận mình, để mong sau này có được một bộ lạc thuộc vê bản thân, không còn phải bơ vơ giữa rừng núi bao la.
Ưng Phan không nỡ làm nhóm thú nhân có cùng hoàn cảnh với mình phải quỳ lâu, nhưng cũng hiểu các thú nhân lạc loài tuyệt đối không đứng lên dễ dàng. Hắn bè nói như ra lệnh: "Nếu vậy thì các thú nhân dưới kia nghe đây, ta ra lệnh cho mọi người hãy đứng lên, ngồi xuống và nói chuyện, còn nữa từ giờ phút này ta cấm mọi người gọi mình là thú nhân lạc loài. Nếu không làm được điều này, xin mời rời đi cho, thú nhân Tà thân không tiếp những thú nhân chỉ biết khinh rẻ bản thân, chúng ta yêu thích thú nhân mạnh mẽ, tự tin và luôn tiến vê phía trước."
Lời này rơi vào tai nhóm Lộc, bọn họ như thể nghe được thánh thư, tẩy rửa toàn thân, sưởi ấm cuộc đời băng giá bấy lâu, nước mắt các thú nhân ào ra vì vui sướng, họ sụt sịt dìu nhau đứng lên.
Khi này tai Ưng Phan động nhẹ, hắn biết có thú nhân đang đi lên đây, khá nhiều, với nhân lực kiểu này thì chỉ có thể là Mã Điểu. Ưng Phan không quan tâm, hắn chuyên chú xử lý chuyện của các thú nhân lạc loài.
Các thú nhân ngoan ngoãn ngồi xuống đối mặt với Ưng Phan, ánh mắt đầy trông mong nhìn hắn. Ưng Phan hắng giọng nói: "Mọi người nếu thật lòng muốn gia nhập vào nhóm chúng tôi, thì yêu câu đầu tiên chính là khắc ấn ký, sau đó là lập lời thề."
Ưng Phan biết khắc ấn ký rất đau, hắn không muốn người khác phải chịu nỗi đau này, nhưng khi nhìn hai thú nhân Lang Điểu tự khắc ấn ký lên, họ đau nhưng vẫn cười, đồng thời Ưng Phan cảm nhận được, nhờ ấn ký đó mà họ hòa hợp nhanh hơn, nên hắn quyết định biến ấn ký xấu xí này thành một biểu tượng của bộ lạc Tà thần, mang nó truyên bá rộng rãi, biến ấn ký tượng trưng cho sự ô uế trở thành một đặc điểm nhận dạng riêng biệt.
Tưởng là chuyện gì, nghe hắn nói vậy nhóm thú nhân Lộc gật đầu ngay, tức khắc lấy ra dao đá đã thủ sẵn trong người.
Các thú nhân Tà thân nhìn thấy cảnh này, sốc không biết nói gì. Trong nhoáng mắt các thú nhân lạc loài đã đâm vào mi tâm mình, dứt khoát không một chút chân chừ, cú đâm nay rất mạnh máu bắn ra tưới lên mặt Trúc.
Cứ tưởng tiểu thú nhân nhỏ bé sẽ sợ, nhưng Trúc không như họ nghĩ, cô bé mở to mắt nhìn cả quá trình các thú nhân tự làm thương chính mình, sau khi cha mẹ cô bé làm xong, nhóc còn cầm lấy con dao nhấm nhứ muốn đâm mình.
Bà Bà phóng nhanh tới ngăn lại: "Cháu không được, còn quá nhỏ chờ lớn hơn hẳng làm."
Sau khi tự khắc ấn ký cho mình, nhóm Lộc thở phào, có ấn ký này, chứng tỏ họ đã trở thành thú nhân Tà thần, từ giờ trở đi xem như có bộ lạc của mình.
Kim mang cho họ một tấm da thú sạch để lau máu, khi chạm vào vết thương các thú nhân đau tới mức nhe răng, nhưng không ai hối hận. Bà Bà đi ra ngoài lát sau mang vào một ít lá câm máu, loại lá này bà biết do được Thái Linh chỉ cho.
Sau khi bôi lên, máu ngừng chảy.
Ưng Phan chờ họ bôi thuốc xong, khi này mới nói: "Từ giờ có ai hỏi hãy tự xưng mình là thú nhân thuộc nhóm Tà thân."
Bạch bên cạnh nhắc nhở: "Thủ lĩnh hiện tại chúng ta có không ít thú nhân, cũng không thể cứ mãi nói mình là nhóm được, nên chuyển sang bộ lạc thôi."
Mã Văn đồng ý: "Bạch nói đúng, nếu thế thì thủ lĩnh cũng nên đổi thành tộc trưởng đi thôi."
Ưng Phan không từ chối, đúng là đã đến lúc họ nên thay đổi cách gọi cho tộc của mình rôi, nhưng hắn không muốn làm ngay bây giờ, cả lời thề của nhóm thú nhân Lộc nữa, hắn muốn chờ Thái Linh quay lại, muốn cô cùng hắn chứng kiến quá trình thú nhân Tà thần thành lập bộ lạc, cùng chứng kiến cảnh các thú nhân mới gia nhập lập lời tuyên thệ.
Vì thế hắn nói: “Chuyện lập lời thề và tuyên bố thành lập bộ lạc, chúng ta sẽ làm nhưng không phải bây giờ."
Các thú nhân khó hiểu nhìn Ưng Phan, nhưng sau khi hắn nói: "Chúng ta nên đi tìm Thái Linh và Tà Khuyết, có bọn họ thì nghi thức thành lập bộ lạc mới có thể toàn vẹn."
Các thú nhân lập tức đồng ý ngay, thậm chí không chờ được mà muốn đi bây giờ. Bất ngờ nhóm Mã Điểu đứng bên ngoài nãy giờ bước vào, quỳ xuống trước mặt Ưng Phan, lấy ra dao đá.
Phí lên tiếng: "Chúng tôi khi trước có đi theo Hùng Điểu, nhưng Hùng Điểu không coi trọng chúng tôi. Hôm nay Mã Điểu xuất hiện ở đây là muốn đi theo thú nhân Tà thân, từ nay nguyện trở thành thú nhân Tà thân, dù gặp phải chuyện gì cũng không phản bội. Xin hãy chấp nhận chúng tôi."
Nhóm Mã Điểu tham gia vào, khiến Ưng Phan và các thú nhân cùng nhóm sửng sốt.
Ưng Phan không ghét nhưng cũng không thích thú nhân Mã Điểu, giờ thấy họ gia nhập hắn không vui như khi nhận nhóm Lộc.
Hắn bình tĩnh nói: "Bây giờ chúng tôi cần đi tìm người, nên đừng vội làm nghi thức khắc ấn ký, hãy chờ cho người của chúng tôi trở lại, khi ấy cử hành cũng không muộn."
Các thú nhân Mã Điểu khó hiểu nhìn Ưng Phan, hắn không từ chối nhóm thú nhân lạc loài nhưng lại đê phòng Mã Điểu, xem ra Ưng Phan và các thú nhân Tà thần chưa hoàn toàn tin tưởng họ.
Phí chỉ có thể cười trừ, vâng lời đứng lên nhường đường cho nhóm Ưng Phan rời đi. Có vài thú nhân Mã Điểu không vui vì bị từ chối, Phí biết liên nói: "Họ không nhận chúng ta cũng dễ hiểu thôi, bây giờ chúng ta cần thể hiện thêm lòng thành của mình."
Các thú nhẫn Mã Điểu mím môi không nói gì. Mã Văn đi lướt qua bọn họ, bước khỏi nhà sàn. Hắn muốn Mã Điểu gia nhập, nhưng khi trước họ đã đi theo Hùng Điểu, giờ cứ vậy mà theo bọn họ, lòng trung thành của các thú nhân Mã Điểu quá thấp, mặc kệ khi trước Hùng Điểu đối xử thế nào với họ, nhưng nay họ làm vậy, Tà thần nào dám nhận.
Nhóm thú nhân bọn họ cần nhất là lòng trung thành, Mã Điểu không đáp ứng được điều này. Mã Văn thấu suốt nên không xin xỏ gì với Ưng Phan, cũng không muốn cho các thú nhân cùng tộc của mìn khi xưa cơ hội nhờ vả, cứ xem như không quen biết lướt qua theo chân Ưng Phan đi xuống nhà sàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận