Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 77: Cô gái kỳ la qiữa biển và chia cắt

Chương 77: Cô gái kỳ la qiữa biển và chia cắtChương 77: Cô gái kỳ la qiữa biển và chia cắt
Chương 77: Cô gái kỳ lạ giữa
biển và chia cắt
Các thú nhân khi hóa thành hình thú, ngoài hình thể to lớn ra, bọn họ còn sở hữu một khí tức rất đặc biệt, loại khí tức này khiến những con vật có sức mạnh thấp hơn họ sợ hãi, chỉ cần ngửi thấy mùi sẽ bỏ chạy thật xa. Chính vì lẽ đó mà đàn chim trên bầu trời bay như thể đang chạy trốn thiên địch của mình.
Các thú nhân gần như phải vận hết sức bình sinh, thay ca liên tục mới có thể bám sát đàn chim trên không trung. Họ cứ mải miết đuổi theo đàn chim cho tới khi trời sẩm tối, lúc này một cơn gió nổi lên, đàn chim vốn đang bay một phương đột nhiên tản mác chạy tứ tán khắp nơi.
Ưng Phan đang đẩy thuyền khựng lại, hắn hoang mang hỏi Thái Linh: "Chúng †a đi đâu tiếp theo?"
Thái Linh nhìn đàn chim ảo não thở dài, giờ đi theo con nào cũng không ổn, trạng thái của chúng rất khác thường không giống như đang bay về nơi có đất liên mà chạy trốn thứ gì đó hơn.
Nghĩ tới điêu này kết hợp cùng cơn gió đột nhiên nổi lên một cách lạ lùng, Thái Linh lo lắng quan sát bầu trời, nắng tắt nhanh hơn thường ngày và có mây đen kéo qua.
Trên biển sợ nhất là mưa và biển động.
"Hạ cánh xuống đi, không đi theo con nào hết." Thái Linh đáp.
Ưng Phan hạ cách xuống, hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Thái Linh. Ngay khi hạ cánh liên đi tới bên cạnh cô hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Trời hình như sắp mưa."
Nghe vậy Ưng Phan cũng lo, nhưng ở đây không giống đất liên chỉ cần tìm chỗ trú là an toàn. Trên biển, bọn họ chỉ có thể chống đỡ và chờ đợi cơn mưa tan đi.
Âm Âm.
Có tiếng sấm nổ ở đường chân trời, mây theo gió ùn ùn kéo tới.
Lốp đốp.
Hạt mưa bắt đầu rơi, dày dần lên.
"Đừng để các thùng đồ ăn bị ướt. Bà Bà và Tà Khuyết mau che da thú lên người đi, tránh dính nước mưa rất dễ bị cảm”" Thái Linh phân phó.
Ưng Phan chộp lấy một tấm da thú phủ lên người cô, không vui nói: "Lo cho người khác sao không nghĩ đến bản thân."
Thái Linh mỉm cười cảm ơn hắn.
Mưa lớn kèm theo gió bắt đầu khuấy nước biển dữ dội tạo nên những con sóng cao, sóng liên tục đập vào thuyên khiến chiếc thuyền nâng lên rồi hạ xuống không ngừng. Các thú nhân phải bám chắc vào mạn thuyên mới không bị hất xuống biển. May mắn số thùng gỗ trên thuyền trước đó đã được buộc với thuyền rất kỹ nên không rơi ra ngoài.
Nước hắt vào thuyên, các thú nhân liên nhanh tay múc hất ra ngoài, không để cho thuyền ngập nước lúc đó rất dễ chìm.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời tối đen không nhìn thấy thứ gì xung quanh, gió táp vào cơ thể họ tứ phía, kéo căn váy da thú trên thân. Thái Linh có cảm giác cơn gió thèm thuông quần áo da thú của bọn họ, dành cho kỳ được mới yên. May mà da thú rất dày nên không bị kéo đứt.
Ào.
Dưới nước hình như có gì đó đang quậy, sau đó một cú đập mạnh vào mạn thuyền của họ, chiếc thuyên như bị ném xa một đoạn, may mà gỗ trắng nhẹ có khả năng nổi siêu phàm mới không bị nhấn chìm. "Có chuyện gì vậy?”
Bạch hét lớn.
Đột nhiên một đường sáng xanh kéo qua mặt nước, thứ ánh sáng kỳ quái ấy soi rõ một bóng hình, đang nhô đầu trên mặt biển đứng cách chỗ họ không Xa - người con gái có mái tóc màu xanh như đại dương lấp lánh tự như dát vô số hạt kim tuyết, cô ta có đôi mắt màu ngọc bích long lanh như lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào thuyền của bọn họ.
Thái Linh có dự cảm xấu, sinh vật này xuất hiện ở đây chắc chắn không có ý tốt.
"Ngươi là ai?" Thái Linh hét lớn, gió tạt tiếng của cô tản ra khắp nơi, không biết có tới được tai người kì lạ kia không.
Âm.
Lần nữa thuyền của họ bị thứ gì đó quật mạnh, các mối kết nối bắt đầu lỏng lẻo. Thái Linh hoảng hốt hô lên: "Nếu có chuyện gì mọi người cố gắng ôm một thanh gỗ để có thể nổi trên biển!"
Ưng Phan khi này rất tỉnh táo, hắn gỡ sợi dây đang chằng các thùng hàng ra, mặc cho đồ dùng nghiêng ngả chạy khắp mặt thuyên hoặc rơi xuống nước, hắn đưa đầu dây cho thú nhân gân nhất, nói lớn: "Buộc lại, nhanh lên, dù có chuyện gì chúng ta cũng phải luôn gắn kết với nhau”
Từ trên cao một sợi dây kỳ lạ phát sáng màu xanh nhạt đập xuống thuyền của bọn họ, sợi dây như lưỡi dao cắt đứt đôi con thuyền, chia chắt nhóm thú nhân bên trên.
Các giống đực vừa buộc xong mối nối, được liên kết với nhau vì thế họ cùng chìm một hướng, ngược lại ba giống cái vẫn chưa được kết nối, cứ vậy mỗi người trôi một ngã.
Thái Linh vùng vẫy bám lấy một cây gỗ, nhờ chút ánh sáng xanh lấp lóe đến từ hướng cô gái kì lạ kia, cô nhìn thấy Tà Khuyết đang vùng vẫy gần chỗ mình, cô khát tay đi tới đó.
"Tà Khuyết ôm lấy thân cây cùng chị nhanh lên."
Tà Khuyết làm theo, sóng biển rất lớn liên tục đẩy đưa kéo họ đi xa khu vực đắm thuyên, ánh sáng xanh cũng dần biến mất, trời đêm tối tăm không nhìn thấy cảnh vật nên Thái Linh không tài nào đoán được tính hình của các thú nhân khác.
Người con gái kỳ lạ xuất hiện giữa biển cũng đã biến mất, mưa nhỏ dần và cuối cùng cũng ngừng lại.
Thái Linh sợ tà Khuyết xảy ra chuyện vội gọi cô bé: "Em ổn không?”
Tà Khuyết nức nở đáp: "Em ổn, nhưng mọi người thì sao?”
Họ đã lạc mất nhau, cơ hội sống sót trên biển lúc này quá mong manh, Thái Linh mím môi im lặng không nói, bởi cô cũng không biết phải trả lời Tà Khuyết thế nào. ...
Nhiệt độ ở khu rừng này cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, Vi đi dạo mới một vòng cả người đã ướt nhẹp vì mồ hôi. Bầu trời ở đây xám xịt và có khá nhiều sương mù, cảm giác tù bức khiến cô không muốn quay lại nhà gỗ.
Cô ta đi dọc bờ biển, đi mãi cho tới khi nhìn thấy nhóm thú nhân Mã Điểu, bọn họ đang chán nản nói gì đó với nhau.
Vi vốn không quan tâm đến nhóm này, định quay người rời đi thì nghe thấy bọn họ nói tới một bộ lạc nào đó bên kia hồ lớn, cô ta đứng lại nghe lén nhưng chẳng nghe được gì thêm, ngược lại phát hiện trên tay thú nhân Mã Điểu có một tảng đá.
Chờ bọn họ chôn nó lại rồi rời đi, cô ta đi tới đào nó lên. Hình vẽ bên trên khiến cô ta sửng sốt, nếu như bức họa này do một chủng tộc đã băng qua hồ lớn để lại, thì chứng tỏ hồ lớn không phải là điểm kết thúc của thế giới.
Cô ta vuốt ve bức họa, nhìn ra biển, ánh mắt đầy đăm chiêu.
Tới tối Vi quay lại, liền trông thấy tộc trưởng đang trách móc nhóm thú nhân Mã Điểu vì bọn họ không tìm được thức ăn. Vi nhớ lại tảng đá mình đang cầm, để tìm được nó cũng là nhờ những thú nhân Mã Điểu này, xem như hôm nay họ cũng có công.
Cô ta bước lên nói với tộc trưởng: "Tôi có chuyện muốn nói với ông."
Tộc trưởng không vui khi cô ta cắt ngang thời khắc thị uy của mình, nhưng bây giờ năng lực của Vi rất mạnh, ông ta khá sợ đắc tội với cô. Tộc trưởng Hùng Điểu buông lời cấm cản các thú nhân Mã Điểu vào nhà, đuổi họ ra xa rồi đi theo Vi vào bên trong.
"Có chuyện gì mà gọi ta gấp vậy?" Hắn không vui.
Vi đưa tảng đá cho hắn: "Tôi phát hiện cái này ở bên bờ hồ."
Tộc trưởng cầm lấy nhìn hình vẽ bên trên, hắn cũng giống như Vi và các thú nhân Mã Điểu trước đó vô cùng kinh ngạc, và có nhiều suy đoán.
"Hồ lớn không phải làm điểm kết thúc của thế giới này sao?" Hắn lẩm bẩm.
Vi lắc đầu: "Ta không biết, nhưng nếu như bộ lạc có trong bức vẽ tồn tại thì có khi điều đó là đúng."
Tộc trưởng chăm chú quan sát hình dáng chiếc thuyền, hành trình băng qua hồ lớn chỉ là giấc mộng hảo huyền, hắn luôn nghĩ thế giới này chẳng có thú nhân nào có thể đi qua được hồ lớn ngoài thần thánh, nhưng giờ nhìn xem có tộc nhân đã băng qua nó.
Tộc trưởng đưa ra một suy đoán: "Nhóm tộc thú nhân này liệu có mạnh hơn chúng ta không?”
Vi nhíu mày gật đầu: "Rất có thể, một tộc thú nhân có thể băng qua hồ lớn với thứ đồ kỳ lạ này thì chắc chắn họ có thể đã phát triển vượt qua hình thức sống trong hang động và mạnh hơn chúng ta.
Tộc trưởng Hùng Điểu từ khi nắm trong tay nhà hắn bỗng trở nên khôn ngoan hơn, và hiểu được nhà ở là hình thức sinh hoạt thứ hai sau hang động, sớm thôi cả thú thế này sẽ phải tìm đến bọn họ để học cách làm công trình quý giá này. Từng sở hữu thứ hơn người, nên lòng hắn trở nên tham làm, hắn muốn có nhiều thứ hơn thế.
"Chúng ta có nên tìm hiểu thứ này không?" Tộc trưởng chỉ vào chiếc thuyền.
Vi gật đầu: "Cứ thử xem."
Cô ta đi ra cửa nhì nhóm Mã Điểu đang dựng lều tạm ở xa nói: "Đối xử với mấy người kia tử tế chút đi, rất có thể sắp tới chúng ta sẽ cần bọn họ đói"...
Hôm nay mình có việt nên chỉ có thể lên một chương, mai mình cố gắng bù lại cho mọi người nhé! Love You nè!
Bạn cần đăng nhập để bình luận