Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 107: Cứu tinh.

Chương 107: Cứu tinh.Chương 107: Cứu tinh.
Chương 107: Cứu tỉnh.
Chỗ Vương đang ở là trong một khe núi nhỏ, lúc tới nơi Thái Linh khá bất ngờ, vì trong khe núi không chỉ có một thú nhân như Vương nói, mà còn có10 thú nhân khác, một nửa bịt kín toàn thân như Vương, một nửa thì già nua không còn sức lao động.
Khi thấy Vương trở về, các thú nhân già đều nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, sau đó một thú nhân lên tiếng nói: "Chỗ chúng ta có người bị bệnh truyền nhiễm, cậu còn mang người về đây làm gì, không sợ họ cũng bị nhiễm bệnh à?"
Một thú nhân khác thiện tâm nói với Thái Linh: "Giống cái và thú nhân kia, mau mang tiểu thú nhân rời khỏi đây đi, trông bộ dạng mấy người hình như không có bệnh tật gì, chỗ chúng ta có người bị bệnh về da, ở lại không tốt."
Thái Linh nhìn họ, thông qua dị năng cô biết các thú nhân già ở đây đều bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Vương cười nói: "Cô ấy là y sư-"
Nghe vậy, đột nhiên có thú nhân già bật cười, nói với Vương: “Cậu không cần phải an ủi mấy người già chúng ta, y sư nào dễ tìm như thế."
Vương vội vàng giải thích: "Cô ấy không phải là y sư bộ lạc Hạc Điểu, mà thuộc một bộ lạc khác."
Một thú nhân bịt kín toàn thân lên tiếng: "Cảm ơn cậu, nhưng không cần tìm người giả dạng y sư về đây an ủi chúng tôi đâu.'
"Không phải, cô ấy là y sư, tôi không tìm ai đóng giả hất...'
Thấy Vương bối rối giải thích nhưng ai cũng không tin, không còn cách nào khác, Thái Linh kéo hắn lại nói: "Người mà anh muốn tôi cứu đâu?"
Vương chỉ vào trong góc, nơi đó có một giống cái đang ngồi dựa lưng vào tường, chân cô cong vòng một cách quái dị.
Thái Linh bước lại gân giống cái, cô ấy rất gây, phân bụng hơi nhô_ lên, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt mệt mỏi ngước nhìn cô.
Môi giống cái khô tới mức xuất hiện vết nứt, nước da sạm đen thiếu sức sống. Thái Linh vội dùng dị năng chuẩn đoán. Giống cái này đang mang thai, nhưng do dinh dưỡng không đủ nên rất yếu, đã vậy cơ thể còn thiếu muối nghiêm trọng, nếu không cung cấp muối và thức ăn bổ sung dinh dưỡng ngay, không chỉ đứa con chết mà người mẹ cũng không xong.
"Tại sao lại để một giống cái mang thai ở trong tình trạng này?" Thái Linh nhịn không được quát lên.
Vương đi tới, buồn bã nói: "Cô ấy là bạn đời của tôi, nhưng do cơ thể tôi đang bị bệnh nên không dám lại gần cô ấy, mấy nay cô ấy ăn gì cũng nôn, tôi không biết phải làm sao hết." Thái Linh bực mình lườm Vương: "Chỉ vì bản thân bị bệnh mà không dám lại gần người bạn đời của mình hả? Còn nữa vì sao lại để cô ấy bị gãy chân?"
"Khi trước cô ấy đi hái rau dại, bị trượt chân ngã xuống vách núi."
Nới đến đây Thái Linh đã hiểu.
Lúc này một thú nhân già nói đỡ cho Vương: "Đáng lẽ ra Triều phải bị bỏ rơi vì bị gãy chân, nhưng Vương không làm thế, nguyện chăm sóc cô ấy, chỉ là sau này Vương nhiễm bệnh nên cả hai mới phải rời khỏi bộ lạc."
Thái Linh khi này mới nhìn Vương thuận mắt hơn, ít nhất hắn vẫn thương yêu người bạn đời của mình mặc cho cô ấy bị thương nặng như vậy.
Triều - giống cái cũng mở miệng, khó khăn nói: "Đừng trách anh ấy, anh ấy không có tội tình gì."
Thái Linh vội khuyên ngăn Triều: "Đừng nói chuyện, hiện tại cô rất yếu, nên nằm yên."
Thái Linh kiểm tra chân cho triều, nguyên nhân chân cô cong vẹo dị dạng, là do lúc bị thương không ai nắn lại, để cơ thể tự phục hồi, nên mới thành ra thế này, muốn chữa trị lại cần phải bẻ chân nắn lại lần nữa.
Thái Linh quay qua nghiêm túc nói với Vương: "Chân bạn đời của anh có thể chữa, nhưng cần phải tiến hành bẻ gãy lần nữa để nắn lại, anh có dám để tôi làm không?”
Vương hốt hoảng, sao có thể bẻ chân Triều thêm một lần nữa chứ, cô đã bị gãy rồi, giờ bẻ chẳng khác nào chặt chân cô ấy luôn sao.
"Hồ đồi" Một thú nhân già quát lớn."Vết thương chí mạng đó bị một lần là đủ rồi, giờ còn bẻ nữa chẳng khác nào đoạt đi tính mạng của người ta. Giống cái này, cô tới từ đâu mà độc ác vậy hả?” Một thú nhân bịt kín mặt khác cũng nói xen vào: "Tự xưng mình là y sư, lại không đến từ Hạc Điểu, vậy đây chắc chắn là hạng lừa đảo. Vương mau đuổi cô ta đi, nếu để cô ta làm bậy đến con của cậu cũng sẽ không ra đời nổi."
Thái Linh không đáp lại lời của mấy thú nhân lớn tuổi kia, chỉ chăm chú nhìn Vương, thú nhân này tự tìm đến cô, mọi chuyện cần phải để hắn quyết định.
Bảo Long thấy họ không tin Thái Linh dửng gồ lên muốn đốp chát lại, nhưng bị Thái Linh ngăn cản.
Vương do dự, nhìn bạn đời rồi nhìn Thái Linh, ấp úng: "Tôi... tôi...
Người do hắn mang về, giờ không để cô chữa trị lại đuổi cô đi, hắn thấy rất có lỗi, nhưng làm theo Thái Linh hắn lại sợ, sẽ lần nữa hủy hoại Triều, còn khiến cho đứa nhỏ chưa ra đời gặp nguy hiểm.
Thấy hắn do dự, Thái Linh thở dài nói: Không chữa cũng được, nhưng từ nay cô ấy chỉ có thể nằm như thế cả đời, không bao giờ đứng lên được. Hơn nữa sức khỏe cô ấy quá tệ, nếu không nhanh bổ sung dinh dưỡng và muối cho cô ấy, cô ấy sẽ chết trước khi sinh con."
Vương mím môi, hắn biết nhưng hắn chẳng có cách nào để cứu bạn đời của mình. Vương bất lựng buông thống vai, thú nhân to lớn trong phút chốc như thành một cụ già đây thê lương.
"Thôi cô rời khỏi đây đi, ở lại chỉ làm cho Vương thêm đau lòng.
Một thú nhân già lên tiếng đuổi Thái Linh.
Cô nhìn Triều đang ngồi trong góc, chỗ vách núi này bên trên có khe hở, nên khá thông khí, cảm giác khô ráo rất thích hợp cho người ở, chỉ là khi trời mưa nơi đây rất dễ tích nước, gây ngập úng.
Hiện tại đang là mùa nắng Thái Linh cũng không muốn nói tới vấn đề này, nhưng có một thứ cô phải nói, đó chính là giống cái đang mang thai.
Cô lấy trong túi da thú của mình ra một bọc muối ném cho Vương, dặn hắn: "Trong đó là muối, giống bột mặn, có vị mặn, anh đi ra ngoài săn một con thú, chặt phần thịt để nguyên cả xương, đem ném vào nồi đá hâm cho tới khi nào nước chuyển qua màu trắng đục, thì cho tí muối vào rồi để cô ấy uống. Hiện tại dạ dày cô ấy không tốt đừng cho ăn đồ dầu mỡ quá nhiều, sẽ dẫn đến kích thích hệ tiêu hóa, dễ dàng nôn hết thức ăn ra ngoài. Cứ cho ăn thanh đạm, chờ quen rồi ăn thịt sau."
Vương cầm bọc da thú trên tay, nghe mà không tin. Bột mặt là một loại gia vị quý, không dễ gì có được, luôn phải dùng rất nhiều da thú, thịt thú để đổi, nhưng giống cái này lại cho hắn vô cùng dễ dàng, còn cho một bọc rất nặng tay. Vương mở bọc ra, bên trong là những hạt li ti sáng bóng, trông cực kỳ đẹp mắt, hắn không chờ nổi lấy một chút cho vào miệng.
Khi hắn kéo da thú che mặt xuống, Thái Linh sửng sốt vì tình hình bệnh tái da của Vương quá tệ, cả khuôn mặt đều dính dịch màu trắng.
Vương thử muối xong, hai mắt phát sáng, có vị mặn, còn không đắng hay chát, màu sắc đẹp, hình dáng khá giống bột mặn nhưng cũng không giống lắm, vì đẹp hơn, mịn hơn, không có tạp chất.
“Cái này... Vương nhíu mày nhìn Thái Linh.
Thái Linh nói: "Cứ lấy dùng đi. Còn nữa bệnh về da trên người anh cần phải chữa trị. Anh có bạn đời, cô ấy cần anh chăm sóc, nếu nghĩ cho vợ con mình thì mở tai nghe cho rõ. Muốn chữa được bệnh trên người anh, trước hết, cởi bỏ lớp da thú đang bao quanh cơ thể, lấy một mảnh da thú sạch, đun qua nước sôi khử trùng rồi lau toàn thân cho hết chất nhầy trắng, sau đó lấy đất đen bôi lên từng vết mụn, vào giữa trưa khi mặt trời đứng ở đỉnh thì uống máu cá vàng, đêm khuya uống thêm một bát máu cá vàng nữa. Sáng sớm nướng thịt cá vàng lên ăn. Đi lấy quả cây nhựa đỏ, giã lấy nước, pha vào nước ấm ngâm toàn thân vào buổi tối sau khi dùng bữa. Kiên trì làm như vậy bệnh vê da của anh sẽ khỏi, nếu cứ quấn da thú như vậy, tâm khoảng vài ngày nữa thôi anh sẽ chất.
Thái Linh không quên chỉ nơi có thể lấy được những thứ cô nói, cảm thấy mình đã làm hết sức có thể để cứu giúp Vương, cô liền ra hiệu cho Bảo Long rời đi. Lúc bước qua Vương khi này vẫn đang đứng ngây ra vì chưa tiêu hóa được hết lời cô, Thái Linh nói nhỏ với hắn: "Sau này muốn tìm tôi hãy tới bờ biển, đi tìm bộ lạc Nhật Điểu. Hy vọng chúng ta có duyên.' Nói rồi cô đi ra ngoài, nhảy lên lưng Bái Xẻo, cùng Tà Khuyết và Bảo Long rời đi.
Tiếng vó ngựa cùng tiếng thú nhân vỗ cánh vang lên, khi này Vương mới hoàn toàn tỉnh táo, câm trong tay bọc muối trắng, hắn vừa nghi ngờ vừa muốn thử tin lời Thái Linh.
Một thú nhân già nhắc nhở hắn: "Đừng tin mấy lời bậy bạ, sinh mạng của cậu vốn đã ngắn, thì ráng mà trân trọng đi, chớ thử bậy."
Vương không nói gì, nhìn bọc muối rồi nhìn qua giống cái của mình. Cô đang nhìn hắn với ánh mắt đau buồn. Hắn là bạn đời của cô, nhưng lại không dám lại gân cô, nếu cứ để thế này, đến khi chết hắn sẽ không ôm được cô để nới lời từ biệt.
Đột nhiên Triều rơi nước mắt, cô không khóc thành tiếng, nhưng cũng đủ cho Vương hiểu, cô đau lòng nhường nào, đang mang thai con hắn, lại còn bị bệnh tật dày vò, chân dị dạng, nếu sau này hắn chết rồi cô phải làm thế nào, các thú nhân ở đây không già cũng bị bệnh, chẳng ai có thể lo cho Triều, hắn không muốn bỏ lại người bạn đời và đứa con chưa ra đời của mình, phải làm gì đó.
Hắn lẩm bẩm đọc lại lời Thái Linh vừa nói, sau đó mạnh dạn đi lại gân Triều. Ánh mắt cô thay đổi, tỏ ra vui mừng, xem ra cô rất cần người bạn đời của mình ở bên lúc này.
Vương quỳ xuống cách cô một sải tay, nói: Chờ anh.'
Nói xong hắn đứng lên, đi nhanh ra ngoài với bọc muối trên tay.
Vài thú nhân già lắc đầu, không vui nhắc hắn: "Còn đi đâu nữa, không ở lại cùng Triều, sắp chết rồi mà cứ chạy lung tung.”
Vương bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ, vội vàng đi săn thú. Hắn muốn thử theo cách Thái Linh nói, trong đầu hắn có một giọng nói nhắc hắn: Hãy tin tưởng Thái Linh, cô có thể là cứu tinh của hắn và cả gia đình hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận